Chương 41

Lưu Di thấy tin nhắn, gọi điện thoại tới: “Yểu Yểu, em chắc chắn rồi chứ? Hợp đồng của em vẫn còn 2 năm, nếu bây giờ hủy hợp đồng, em có thể phải bồi thường khoảng một triệu tiền phạt vi phạm hợp đồng.”

Chính xác là còn một năm rưỡi, thời gian ngắn, tiền vi phạm hợp đồng sẽ ít hơn một chút, nếu thời gian dài hơn, tiền vi phạm hợp đồng cũng sẽ nhiều hơn.

“Không phải em còn hơn một triệu sao? Cùng lắm thì bồi thường, bắt đầu lại từ đầu.”

Đặt cược cả cuộc đời ở Giải trí Thông Thị là vô dụng, giữ chút tiền này cũng không có khả năng mua nhà, kết quả cuối cùng vẫn là bị nhà họ Tô bức bách, trở thành công cụ bị ép liên hôn.

“Yểu Yểu, em đã nghĩ kỹ chưa?”

Không phải ai cũng có dũng khí bắt đầu lại từ đầu. Với tình huống bị nhà họ Tô bức ép như hiện tại của Tô Yểu, ở đâu cũng không dễ dàng, hủy hợp đồng có lẽ còn thảm hơn.

Trong giới giải trí, không có nhiều nghệ sĩ có thể hủy hợp đồng một cách hòa bình với công ty quản lý, nhất là khi nghệ sĩ có tài nguyên trong tay, không náo loạn ra tòa là đã tốt lắm rồi.

Một cây kiếm tiền còn chưa rụng đến khô héo thì làm sao công ty có thể bằng lòng buông tha chứ?

“Em chắc chắn, em biết quyết định này rất khó khăn nhưng em vẫn muốn thử một lần, em còn trẻ, không có gì to tát.”

Nếu tệ quá thì cô tìm Lục Chi Châu giúp đỡ.



Có lẽ trong tiềm thức của Tô Yểu cảm thấy Lục Chi Châu nhất định sẽ giúp cô, là chỗ dựa của cô, chờ đến khi không còn đường lui, Lục Chi Châu nhất định sẽ xuất hiện, cho nên cô có tự tin để đưa ra quyết định như vậy.

“Vậy được, khi nào em nói chuyện với tổng giám đốc Chu? Hủy hợp đồng xong em tính đến công ty nào?”

Đương nhiên Lưu Di nghĩ Tô Yểu có thể vào Truyền thông Chúng Ngu, nhưng Tô Yểu còn chưa đủ nổi tiếng, nếu như kết thúc hợp đồng sau khi “Độ Tiên” phát sóng thì hẳn sẽ tốt hơn.

“Em còn chưa biết, hủy hợp đồng trước rồi nói sau, nếu thật sự không được thì chờ quay xong “Độ Tiên” rồi tính tiếp.” Nếu như không hủy hợp đồng, Tô Yểu thật sự nghi ngờ có khi cô còn không thể quay được “Độ Tiên”.

“Cũng được, chờ em hủy hợp đồng xong, chị cũng từ chức.” Lưu Di thở dài, Tô Yểu đi, cô ấy ở lại cũng sẽ bị người khác xa lánh.

“Chị Lưu, chị không cần phải từ chức vì em. Chị còn có một nhà già trẻ phải nuôi, em hiểu.” Chị Lưu đã kết hôn và có một đứa con trai, không phải chỉ lo cho một người giống như cô, một người ăn no, cả nhà không đói.

“Haiz, cũng không phải vì em. Hiện tại, chị chỉ làm người đại diện của em, em đi rồi, chị cũng không có cách nào ở lại.” Tình cảm nhiều năm như vậy, Lưu Di nhìn Tô Yểu từ một người vô danh bước lên được tuyến ba, trong lòng cảm thấy rất phức tạp.

“Chị Lưu, cảm ơn chị.” Có đôi khi Tô Yểu cảm thấy mình khổ khi có bố mẹ như vậy, nhưng nhìn chị Lưu, Đường Đường, cô lại cảm thấy hết thảy đều chưa đến thời điểm tồi tệ nhất.

“Không cần cảm ơn, sáng mai chị sẽ đến đón em, chúng ta đến bàn bạc chuyện hủy hợp đồng với tổng giám đốc Chu. Em phải chuẩn bị sẵn sàng, chắc chắn sẽ không thuận buồm xuôi gió.”

“Em biết.” Có lẽ nhà họ Tô muốn Giải trí Thông Thị vứt bỏ cô, sau đó ép cô kết hôn. Nếu như cô hủy hợp đồng, chuyển sang công ty mà họ không thể khống chế, nhà họ Tô sẽ không có cách nào ép buộc cô. Vì vậy, họ chắc chắn sẽ không để cô dễ dàng rời đi.

Nhưng mặc kệ như thế nào, Tô Yểu vẫn muỗn thử một lần.



*

Sáng sớm hôm sau, Tô Yểu và Lưu Di chờ ở văn phòng tổng giám đốc Chu. Tổng giám đốc Chu khoan thai đến muộn, thấy Tô Yểu còn hơi kinh ngạc, ngày hôm qua không phải đàm phán thất bại rồi sao, hơn nữa Đỗ Miểu đã ký hợp đồng, không có cách nào thay đổi.

“Tô Yểu, sáng sớm tới tìm tôi là nghĩ thông suốt rồi sao?”

“Tổng giám đốc Chu, tôi muốn hủy hợp đồng với công ty, hôm nay là tới thương lượng chuyện hủy hợp đồng.”

“Khụ khụ.” Tổng giám đốc Chu đang uống trà, bị hoảng sợ: “Tô Yểu, cô đang nói cái gì vậy, chỉ một đại ngôn mà thôi, có cần phải hủy hợp đồng không?”

Trong tay Tô Yểu còn có mấy đại ngôn, còn có hợp đồng “Độ Tiên”, đương nhiên ông ta không hy vọng cô sẽ hủy hợp đồng. Trước đó, ông ta đã bàn xong với với nhà họ Tô rằng để Tô Yểu quay xong “Độ Tiên” rồi sẽ đóng băng hoạt động của cô. Chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến lợi ích của công ty.

“Có cần thiết phải làm vậy hay không, tổng giám đốc Chu và nhà họ Tô đã ước định những gì, tôi nghĩ ông biết rõ hơn tôi. Hợp đồng của tôi với công ty còn chưa tới hai năm, theo lý mà nói, tiền phạt vi phạm hợp đồng không quá một triệu, tổng giám đốc Chu còn có điều kiện gì muốn nói không?”

Tô Yểu muốn quyết đánh đến cùng là chuyện tổng giám đốc Chu tuyệt đối không ngờ tới, hơn nữa không phải nhà họ Tô nói Tô Yểu không có tiền, căn bản không có cách nào hủy hợp đồng sao? Mới qua một ngày, hơn nữa chẳng qua chỉ cướp một cái đại ngôn, chuyện tiếp theo còn chưa triển khai, khả năng chịu đựng của Tô Yểu kém như vậy sao?

“Tô Yểu, cô cũng đã ở công ty lâu, đừng tùy hứng như vậy, chỉ là một đại ngôn mà thôi, cô còn có tài nguyên khác tiếp theo.” Chuyện bắt tay với nhà họ Tô, tổng giám đốc Chu đương nhiên sẽ không nói ra.

Nhưng ông ta cũng không muốn Tô Yểu đi, Tô Yểu còn có hợp đồng “Độ Tiên”, thù lao đóng phim còn chưa lấy, nếu cô đi, số tiền này cũng không liên quan đến công ty.