Chương 74: Cáo mượn oai hùm 3

“Được rồi, được rồi, em tìm, bố em bảo em học tập chị nhiều hơn.” Cố Tư Mộ thật sự là cái gì cũng nói với Tô Yểu.

“Bố em? Là ai chứ?” Tô Yểu ngồi xuống.

“A, chị không biết sao, Cố Kính chính là bố em đó.” Cố Tư Mộ tìm được kịch bản, ngồi xuống bên cạnh cô.

Tô Yểu kinh ngạc: “Đạo điễn Cố là bố em?”

Tuy rằng hai người đều họ Cố, nhưng cô không nghĩ đến phương diện này, Cố Kính chưa bao giờ đề cập đến chuyện hôn nhân với bên ngoài, ai biết đã có một đứa con gái lớn như vậy.

“Đúng vậy, bố em rất thích chị.” Cố Tư Mộ mỉm cười, cô còn thường xuyên nói những lời tốt đẹp về Tô Yểu trước mặt ông ấy.

“Vậy mẹ em là?” Tô Yểu có chút tò mò.

Cố Tư Mộ lắc đầu: “Em cũng không biết, bố em không chịu nói cho em biết.”

“Xin lỗi.” Vậy xem ra đạo điễn Cố là gà trống nuôi con.

“Không sao, dù sao em cũng không biết, em có bố là được, nào, chúng ta tập diễn thôi.”

Tô Yểu gật đầu, không đề cập đến đề tài này nữa.

Những ngày quay phim thực sự có hơi nhàm chán, mỗi ngày lặp đi lặp lại lời thoại, diễn xuất, NG, quay lại, một số cảnh thậm chí quay hàng chục lần, quay đến khi tất cả mọi người chết lặng nhưngvẫn phải dùng trạng thái tốt nhất để chào đón máy quay.

Tô Mạn nghỉ ngơi hai ngày, rốt cục cũng trở về đoàn làm phim, bắt đầu quay cảnh diễn chung với Lục Chi Châu.

Là cảnh quay ngoại cảnh, trên núi của thành phố điện ảnh, thời tiết tương đối nóng, đây cũng là một thử thách lớn đối với mọi người.

Tô Yểu đứng một bên, trong tay cầm quạt nhỏ, Cố Tư Mộ cũng tiến lại gần hứng gió.

Trợ lý của Cố Tư Mộ không nói gì, không hiểu tại sao Cố Tư Mộ lại thích dính lấy Tô Yểu như vậy. Các nghệ sĩ khác trong đoàn làm phim đều hận không thể tránh xa Tô Yểu một chút, sợ bị Tô Yểu cọ nhiệt độ, tuy rằng Cố Tư Mộ không có nhiệt độ để cọ, nhưng điều này cũng quá lớn mật.

Tô Mạn và Lục Chi Châu đang nghe đạo diễn giảng giải về cảnh quay. Khi quay một bộ phim, đạo diễn có lẽ là người mệt mỏi nhất, hầu như mỗi cảnh đều phải nói, hơn nữa phải làm hết sức mình, bản thân không có chút nền tảng đúng là không được.

Hòa Vân và Viêm Hoa vào vị trí, clipboard hạ xuống, chính thức bắt đầu quay phim.

Cảnh quay này vốn là Hòa Vân mở miệng trước, nhưng trong nháy mắt clipboard hạ xuống, đầu óc Tô Mạn giống như trống rỗng, cô ta quên lời thoại.

Bởi vì Tô Yểu, Lục Chí Châu và những người khác đều học thuộc lòng lời thoại trước khi quay phim, không sử dụng máy nhắc chữ, cho nên cô ta cũng học thuộc lòng, nhưng lúc này, vì hồi hộp nên cô ta quên mất thoại.

“Tô Mạn, cô đang làm gì vậy?” Cố Kính đứng lên: “Cảnh này cô là người đọc thoại trước, cô còn chờ gì nữa?”

“Thực xin lỗi đạo điễn Cố, tôi quên thoại.” Tô Mạn quẫn bách.

“Đạo điễn Cố, thật sự rất ngại quá, có thể đây là lần đầu tiên Mạn Mạn diễn cùng ảnh đế Lục nên quá khẩn trương.” Hoàng Viện lo lắng cho cô ta cho nên vẫn luôn ở bên cạnh xem.

“Ngài xem có thể dùng máy nhắc chữ hay không?”

Cố Kính liếc nhìn Hoàng Viện một cái, ông ấy phiền nhất là diễn viên quay phim vài câu cũng không nhớ được, đương nhiên không đồng ý: “Nếu ngay cả chút lời thoại này cũng không nhớ được, vậy còn quay cái gì nữa?”

Lời nói của Cố Kính rất không khách khí, làm cho Hoàng Viện cảm thấy hơi xấu hổ.

Cố Kính và những đạo diễn trước đây không giống nhau. Ông ấy nổi tiếng nghiêm khắc trong nghề, không nể mặt người khác, mỗi lần quay phim đều hot, khiến người ta vừa yêu vừa ghét.

“Đạo điễn Cố, cho tôi vài phút, tôi có thể nhớ kỹ.” Tô Mạn cắn cánh môi, vốn là người được mọi nugời chú ý, vậy mà bị Cố Kính nói trước mặt nhiều người như vậy, sao cô ta có thể dễ chịu.

Không còn cách nào khác, Cố Kính sai người đưa kịch bản cho cô ta.

Thật ra, quay phim không hề dễ dàng, qua ngay lần đầu tiên thật sự rất khó, hồi hộp khi quay cảnh đầu tiên cũng rất bình thường. Nhưng vì Tô Yểu và Lục Chi Châu không những phối hợp rất ăn ý ở những cảnh quay trước, mà còn không bao giờ quên thoại, rõ ràng là họ đã làm việc chăm chỉ. Sự đối lập như vậy, đương nhiên Cố Kính sẽ không kiên nhẫn.