Chương 81: Nhập vai quá sâu 1

Từ Thư Nguyệt nhìn lướt qua các cô gái ở đây, họ đều xêm xêm tuổi với Thư Ý, nhìn nụ cười tươi mới của các cô, bà luôn cảm thấy giống như nhìn thấy con gái mình. Lúc mới sinh, bác sĩ và y tá đều khen Thư Ý xinh, cho nên lúc lớn chắc hẳn cũng là một người đẹp.

Bà không khỏi có chút chua xót, không biết Thư Ý sống có tốt không.

Con gái được sinh ra chưa được bao lâu thì nhà họ Thẩm xảy ra hỗn loạn, bà bị người ta đuổi gϊếŧ. Vì bảo vệ đứa bé, bà chỉ có thể đặt con ở một nơi an toàn, chờ mọi chuyện kết thúc đi tìm thì con gái đã biến mất từ lâu.

Tìm khắp mọi nơi nhưng vẫn không tìm được, tìm mãi đến giờ đã được hai mươi năm.

Nhà họ Thẩm vẫn tiếp tục tìm là vì xác định con gái còn sống, chỉ cần còn sống là tốt rồi, bằng không cả đời này Từ Thư Nguyệt sẽ sống không yên ổn.

“Mẹ, sao mẹ lại đến đây?” Thẩm Tu Quân tiến vào, hơi ngạc nhiện khi nhìn thấy Từ Thư Nguyệt.

“Đúng lúc đang rảnh nên lại đây xem một chút, sợ con bận quá không đón tiếp mọi người.”

Thẩm Tu Quân nhìn mẹ, anh ấy biết tâm tư của bà, nhiều năm như vậy, mỗi lần nhìn thấy những cô gái ngang tuổi với Thư Ý, bà luôn nhìn đến thất thần.

Nhưng những cô gái này, tất cả đều có cha mẹ và gia đình, không phải là Thư Ý của họ.

Ăn cơm xong, Thẩm Tu Quân đưa Từ Thư Nguyệt về nhà. Trên đường, Từ Thư Nguyệt cảm thán: “Nếu Thư Ý còn sống chắc hẳn cũng lớn như vậy.”

“Khẳng định còn sống, có thể là được nhà hảo tâm nào đó mang về nuôi, chúng ta sẽ tìm được.” Thẩm Tu Quân cầm tay bà: “Mẹ, đừng suy nghĩ quá nhiều, bằng không chưa tìm được em thì mẹ đã suy sụp.”

“Haiz, không sao, vừa rồi mẹ thấy có một cô gái rất khiêm tốn, cũng không nói gì nhiều.” Từ Thư Nguyệt chú ý tới Tô Yểu là bởi vì ánh mắt Tô Yểu có chút giống mẹ bà đã qua đời, đều là mắt hoa đào, nhưng bà không nói ra, nếu không Tu Quân lại nói bà nghĩ nhiều.

“Cô gái cao cao sao? Tên cô ấy là Tô Yểu, là bạn gái Lục Chi Châu, chị của một cô gái mặt váy trắng ở đó, con gái nhà họ Tô.”

“Ôi chao, bạn gái Lục Chi Châu? Mẹ không nghe bà Lục nói gì.” Từ Thư Nguyệt kinh ngạc, dòng dõi như nhà họ Lục mà có bạn gái lại không nghe thấy tin tức gì, quá bất thường.

“Có lẽ dì Lục cũng không biết, nếu không phải lần này Chi Châu tìm con hỗ trợ thì con cũng không biết đến chuyện này.”

“Chi Châu từ nhỏ đã có chủ ý, nhưng cô gái kia cũng rất đẹp, nhìn cũng điềm đạm nho nhã, không giỏi luồn cúi, là một cô gái tốt.” Vừa rồi trong bữa tiệc, ngoại trừ kính rượu khi cần thiết, hầu như không thấy cô mở miệng nịnh bợ lấy lòng, không giống như mấy cô gái khác.

“Người được Lục Chi Châu coi trọng có thể không tốt sao.”

“Chi Châu đã có bạn gái rồi, khi nào con mới đưa bạn gái về?” Từ Thư Nguyệt lại nhắc đến chuyện này. Thẩm Tu Quân lớn hơn Lục Chi Châu một tuổi, còn chưa có bạn gái.

“Không vội, công ty nhiều việc, từ từ thêm hai năm nữa.” Thẩm Tu Quân nhớ tới điều gì, ánh mắt tối sầm lại.

Lúc nào Thẩm Tu Quân cũng lấy lý do này, Từ Thư Nguyệt không nói gì nữa.

Mấy đứa nhỏ này đều có chủ ý, bà nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, ngược lại sẽ khiến đứa nhỏ chán ghét.

*

Sau khi quay quảng cáo xong, Tô Yểu trở về đoàn làm phim, Tô Mạn trở về nhà.

Cô ta nằm nghỉ ngơi trên sô pha, Vương Quyên rót cho cô ta một tách trà: “Hôm nay sao rảnh trở về?”

Mấy ngày nay, Tô Mạn rất nghiêm túc, Tô Vệ Đông cũng vui mừng hơn rất nhiều, trong nhà cuối cùng cũng yên tĩnh.

“Vừa rồi đi quay quảng cáo tìm người thân của nhà họ Thẩm.”

“Nhà họ Thẩm? Có phải nhà họ Thẩm của khách sạn Thành Nghiệp không?”

“Đúng vậy, nhưng mà hôm nay con mới biết, con gái nhà họ Thẩm bị thất lạc ở thành phố Thu. Nơi đó cách xa đây như vậy, sao bọn họ lại không tìm người ở thành phố Thu mà phải quay quảng cáo ở thành phố Ninh chứ?”

“Thành phố Thu?” Vương Quyên hơi kinh ngạc, sau đó hình như là nhớ tới điều gì, trong lòng bối rối: “Làm sao lại thất lạc?”

“Nhà họ Thẩm đăng quảng cáo, mẹ không thấy sao? Nhà họ Thẩm đã tìm con gái hai mấy năm rồi, nghe nói con gái nhà họ cũng ngang tuổi con.”

“Mẹ không chú ý đến chuyện này, quảng cáo ở đâu, cho mẹ xem.”

Tô Mạn nhìn bà ta một cái, cảm thấy hôm nay Vương Quyên có chút kỳ quái, chuyện của người khác quan tâm nhiều như vậy làm gì, nghĩ vậy nhưng vẫn tìm cho bà ta.

“Cái này, nhà họ Thẩm còn nói ai tìm được sẽ thưởng mười triệu và một căn nhà, ai có thể tìm được con gái họ thì ôm được đùi to.”

Vương Quyên siết chặt điện thoại, càng nhìn càng cảm thấy kinh hãi, nhưng lại không dám xác định, cho nên làm bộ ra vẻ tự nhiên, trả lại điện thoại cho Tô Mạn.

“Nhiều năm như vậy nào có dễ tìm, con vừa mới bận xong, đi lên lầu nghỉ ngơi một lát đi.”

“Cũng được, vậy con đi đây.” Tô Mạn nhận điện thoại.

Còn Vương Quyên ngồi trên sô pha lại lập tức lên mạng tìm kiếm tin tức nhà họ Thẩm. Nhà họ Tô không chung một mối quan hệ với nhà họ Thẩm. Vì vậy, bà ta có nghe qua nhưng chưa từng nghĩ nhiều, hơn nữa, còn ở thành phố Thu… làm sao có thể?

Hôm nay, nghe được con gái nhà họ Thẩm cũng bị thất lạc ở thành phố Thu, trong lòng Vương Quyên nhảy lên, sẽ không thật sự trùng hợp như vậy chứ?

Vương Quyên lập tức gọi điện thoại cho Tô Vệ Đông, gọi ông ta về nhà.