Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kiều Triền

Chương 83: Bệnh tình nguy kịch 1

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chuyến bay hạ cánh xuống Toronto đúng vào buổi trưa, cũng là buổi tối theo giờ trong nước. Lục Chi Châu nhìn thoáng qua điện thoại, Tô Yểu trả lời anh [Được, chú ý an toàn, chờ anh trở về], anh không nhắn lại.

Ngồi xe đến biệt thự, tiến vào phòng khách, chú Lục nhìn thấy anh thì thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng con cũng tới.”

“Chú ơi, bà nội thế nào rồi?” Anh mới kết thúc cảnh quay với Tô Yểu, sau đó nhận được điện thoại của chú út, bà nội bệnh nặng, anh bất chấp tất cả, lập tức tới, thậm chí thay quần áo ở trên xe.

“Tạm thời đã ổn định, hiện tại đang nghỉ ngơi, thím con đang trông coi. Bà hôn mê vẫn gọi tên con, con uống ngụm nước trước, chờ bà tỉnh lại con lại đi thăm. Mấy ngày nay bà mất ngủ, thật vất vả mới ngủ được.” Vẻ mặt Lục Tắc mệt mỏi. Người già lớn tuổi, sinh lão bệnh tử là chuyện bình thường, nhưng đối với người nhà mà nói lại là tin dữ.

“Sao lại đột ngột như vậy, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Giọng nói Lục Chi Châu căng thẳng: “Tháng trước khi con đến bà nội vẫn khỏe mạnh.” Trừ những lúc quay phim bận rộn thì mỗi tháng Lục Chi Châu đều đến đây thăm bà nội.

“Ôi chao, con cũng biết, ông bà nội con tình cảm rất tốt, từ khi ông nội con qua đời, tinh thần bà nội con cũng không tốt lắm. Có thể mấy ngày trước bà bị cảm lạnh, chỉ là cảm lạnh nhỏ mà lại chuyển biến xấu, ngày hôm qua đột nhiên hôn mê, chú cũng bị dọa chết.”

Tình cảm quá tốt, một khi có một bên rời đi trước, là sự tra tấn với người ở lại.

Lục Chi Châu nắm chặt nắm đấm, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, lấy điện thoại ra muốn gọi điện thoại cho bạn bè sắp xếp một bác sĩ ở Mỹ tới đây khám cho bà nội.

Đột nhiên trên lầu truyền đến tiếng hô to: “Lục Tắc, Lục Tắc, mẹ ho ra máu.” Là thím Trác Tuệ.

Lục Chi Châu là người đầu tiên phản ứng lại, vội vàng chạy lên lầu, Lục Tắc cũng theo sát.

Ở góc cầu thang, vì quá sốt ruột nên Lục Chi Châu va vào lan can, điện thoại cứ như vậy rơi từ tầng hai xuống, dập vài cái vào cầu thang, sau đó rớt xuống lầu một, màn hình chia năm xẻ bảy.

Lục Chi Châu không để ý đến điện thoại, chạy thẳng lên lầu, Lục Tắc cũng chỉ nhìn thoáng qua, dù sao lúc này điện thoại nào có thể so sánh với bà nội.

Lục Chi Châu vọt vào phòng, thấy người giúp việc đỡ bà nội, trên khăn tay là máu đỏ tươi.

“Bà nội, bà thế nào rồi?” Lục Chi Châu thay người giúp việc đỡ bà nội.

“Tiểu Châu tới rồi.” Bà nội thấy Lục Chi Châu thì cười, chỉ là khóe miệng có vết máu, khiến người ta nhìn mà kinh hãi.

“Bà nội, con đến thăm bà, bây giờ chúng ta đi bệnh viện, chú út, cho người chuẩn bị xe.”

“Không cần đi, không có chuyện gì lớn.” Bà nội gian nan giơ tay cầm tay Lục Chi Châu: “Tiểu Châu, sinh lão bệnh tử, bà lớn tuổi rồi, hẳn là không còn sống được mấy ngày, sống đến nay cũng đã đủ rồi.”

“Bà nội, bà đừng dọa con, không phải bà còn nói muốn xem con cưới vợ, ôm chắt nội sao?”

“Đúng vậy, con không để bà nội bớt lo gì cả, lúc này còn chưa cưới vợ, bà sợ là không có phúc khí này khụ khụ...” Bà nội lại bắt đầu ho khan kịch liệt, tiếp tục ho ra máu. Lục Chi Châu không nói gì nữa, ôm bà nội xuống lầu.

Quản gia đã chuẩn bị xe, tài xế vội vàng lái xe đến bệnh viện.

Vốn dĩ bà nội ở bệnh viện nhưng bà nhất định muốn về nhà. Lục Tắc không có cách nào khác, chỉ có thể để cho bà về nhà, lúc này mới trở về không bao lâu lại phải đi bệnh viện.

Lục Tắc ngồi ở ghế lái phụ, nhìn ghế sau, Lục Chi Châu đang ôm bà, mày nhíu lại, vẻ mặt sa sút.

Ông ấy hiểu cảm giác đó rất rõ ràng.

Mấy năm trước, khi ông cụ qua đời, ông ấy cũng như vậy.

Bởi vì bố mẹ Lục Chi Châu công tác bận rộn, Lục Thừa Tuyên và Lục Chi Châu đều do ông bà nội nuôi lớn, tình cảm không tầm thường, nhất là Lục Chi Châu. Cho nên khi ông bà theo ông ấy di cư Canada, Lục Chi Châu mới có thể đi theo ra nước ngoài học tập.

Kỳ thật chuyện bệnh tình của bà đã sớm nên nói với Lục Chi Châu, nhưng bà nội lại lo lắng quấy rầy công việc của anh, vẫn không chịu để cho Lục Tắc nói. Mắt thấy tinh thần bà càng ngày càng kém, giờ mà vẫn không nói thì nếu xảy ra chuyện gì, Lục Chi Châu lại trách ông ấy.

Đến bệnh viện, bà nội được đưa vào phòng cấp cứu, Lục Chi Châu chờ ở bên ngoài, đứng ngồi không yên, lông mày nhíu chặt.

Ca phẫu thuật bắt đầu không bao lâu, Lục Chương, Đỗ Yên và Lục Thừa Tuyên cũng bay tới.

“Tiểu Châu.” Đỗ Yên đi qua vỗ vỗ bả vai Lục Chi Châu, bà biết anh lo lắng.

Bà cũng lo lắng, trước kia công việc bận rộn, nếu không phải có ông bà nội nuôi lớn hai đứa nhỏ cho bọn họ, hơn nữa còn dạy dỗ tốt như vậy, cho nên Đỗ Yên vô cùng cảm kích ông bà nội. Nhà họ Lục cho tới bây giờ cũng không có mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, là một đại gia đình rất hài hòa.

“Mẹ.” Lục Chi Châu nhìn bà một cái, rồi lại không nói gì cả.

Giờ phút này Lục Chi Châu cũng không cầu gì, chỉ hy vọng bà nội có thể bình yên vô sự, hy vọng bà nội có thể ở bên anh thêm vài năm, tốt xấu gì cũng đợi đến khi anh kết hôn, bà còn chưa gặp Tô Yểu.

Tất cả mọi người đều trầm mặc, lúc khó chịu, không ai muốn nói chuyện.
« Chương TrướcChương Tiếp »