Chương 85: Qua đời 1

“Thế nào rồi? Đã chuyển rồi sao?” Bà nội trông mong nhìn Lục Tắc.

“Mẹ, tất cả đều đã chuyển rồi.” Lục Tắc trả lại thẻ ngân hàng cho Lục Chi Châu.

Vừa rồi, bà nội muốn chia số tiền còn lại trong thẻ của mình cho Lục Thừa Tuyên và Lục Chi Châu, còn có con gái của Lục Tắc, mỗi người một phần.

Bọn họ đều không muốn nhận, trong nhà không thiếu tiền, sẽ không vì chút tài sản này tranh chấp, nhưng bà nội nhất định muốn bọn họ nhận lấy, cho nên vừa rồi Lục Chi Châu đưa thẻ ngân hàng cho Lục Tắc, anh tiện tay lấy, lúc nhận lại mới phát hiện đó là thẻ của Tô Yểu.

Trước kia anh đến ngân hàng làm việc, dùng thẻ của Tô Yểu, quên trả lại cho cô.

Nhưng cũng không sao, đều giống nhau, coi như là bà nội cho cháu dâu đi.

“Được, mẹ cũng có thể yên tâm.” Bà mỉm cười: “Tiểu Châu, bà đã cùng con trải qua sinh nhật lần cuối cùng, nhưng tiếc là con không ăn được bánh sinh nhật.

Hiện tại bà nội như vậy, nào còn ai quan tâm đến sinh nhật Lục Chi Châu, ngay cả Lục Chi Châu cũng không có cách nào quan tâm đến nó.

“Bà ơi, bà đừng như vậy, bánh sinh nhật nào có quan trọng hơn bà.” Cho tới bây giờ, Lục Chi Châu vẫn là một người đàn ông cứng rắn, lần trước đỏ mắt là khi ông nội qua đời, lúc này đây là vì bà nội.

Vừa nghĩ đến bà nội, trong lòng Lục Chi Châu không nhịn được chua xót.

“Haiz, đáng tiếc không thấy con và Tiểu Tuyên thành gia, sau này có cô gái mình thích, nhớ mang đến trước mặt bà, bà nhìn một chút.” Lục Chi Châu nhắm mắt lại, lúc trước khi ông nội qua đời cũng từng nói như vậy, nói nếu có thể nhìn thấy vợ của bọn họ thì tốt rồi.

Ông bà cái gì cũng không cầu, chỉ hy vọng con cháu bình an, hạnh phúc. Lục Chi Châu và Lục Thừa Tuyên đều đã đến tuổi, quả thật nên thành gia, nhưng vẫn không đợi được, Lục Thừa Tuyên còn có Vân Sanh, chỉ là chưa kết hôn.

Anh còn chưa cầu hôn Tô Yểu, cho nên chuyện của hai người còn chưa tính là ổn định, cũng không nói với gia đình, nhưng bây giờ thấy bà nội như vậy, anh lại không đành lòng, muốn nói với bà nội, nhưng điện thoại di động của anh bị hỏng, không có cách nào mở máy, cũng không biết ảnh chụp bên trong có còn hay không.

“Chú ơi, cho con mượn điện thoại của chú một chút.” May mắn thay, Tô Yểu là nghệ sĩ, có thể tìm thấy hình ảnh trên internet.

Lục Chi Châu tìm mấy tấm, lưu trong album ảnh, tiến đến trước mặt bà nội: “Bà nội, con có bạn gái rồi.”

“Hả? Tiểu Châu có bạn gái rồi?” Bà nội nghe thấy những lời này, ánh mắt đều sáng lên.

Những người còn lại đều nhìn Lục Chi Châu, họ chưa từng nghe anh nói qua chuyện này. Ngay cả Lục Thừa Tuyên cũng hơi kinh ngạc, anh ấy chỉ nghe người khác nói bên cạnh Lục Chi Châu hình như có một người phụ nữ, nhưng anh chậm chạp không nhắc tới với người nhà, Lục Thừa Tuyên còn tưởng rằng chỉ là loại quan hệ kia.

“Vâng, đây là ảnh của cô ấy, cô ấy tên là Tô Yểu, Yểu trong yểu điệu thục nữ, cũng là diễn viên. Chúng con đã quen nhau hai năm rồi, nhưng vẫn chưa quyết định kết hôn, cho nên không nói với gia đình.”

Chủ yếu là Tô Yểu còn chưa quyết định cùng anh đi tiếp, cho nên anh không dám nhắc tới với người trong nhà.

Anh vốn muốn cuối năm nay thử cầu hôn cô, ai ngờ bà nội đột nhiên bệnh nặng.

“Bà xem một chút.” Bà nội nhận điện thoại, nheo mắt nhìn ảnh, cười ha hả: “Xinh đẹp, là một cô bé xinh đẹp, tên cũng dễ nghe.”

“Quan quan thư cưu,

Tại hà chi châu.

Yểu điệu thục nữ,

Quân tử hảo cầu.*”

*Bài thơ đầu tiên của Kinh Thi thuộc Tứ thư Ngũ kinh của Nho gia, nằm trong thiên Quan thư. Dịch nghĩa là:

Đôi chim thư cưu hót họa nghe quan quan,

Ở trên cồn bên sông.

Người thục nữ u nhàn,

Phải là lứa tốt của bực quân tử.

(Nguồn: trithucvn.org)

“Được, cùng tên của con cũng xứng đôi, thật tốt.” Bà nội càng nhìn càng vui mừng: “Con cũng thật là, yêu đương hai năm cũng không đưa về nhà, làm cho người trong nhà lo lắng.”

“Là con không đúng.” Chuyện xảy ra quá đột ngột, cho dù bây giờ muốn Tô Yểu tới đây cũng không được, cô còn chưa làm hộ chiếu, vẫn không có thời gian ra nước ngoài. Lần trước anh nói dẫn cô đi chơi, kết quả tạm thời có việc, hộ chiếu cũng không làm được.

“Có là tốt rồi, tốt hơn so với không có.” Bà nội càng nhìn càng thích Tô Yểu, lớn lên xinh đẹp, quen Lục Chi Châu hai năm, hẳn là một cô gái rất tốt.

Lục Chương nhìn thoáng qua Đỗ Yên, Đỗ Yên cũng rất nghi hoặc, suy đoán có phải vì trấn an bà nội mà anh cố ý bịa ra một người bạn gái hay không.

Nhưng mặc kệ như thế nào, khiến bà nội có thể an tâm là tốt rồi.