Chương 91: Đón bà nội

Lục Chi Châu thở phào nhẹ nhõm: “Không phải vì an ủi anh mới nói như vậy chứ?”

“Nếu không tin em, vậy xem sau này em làm như thế nào đi.” Nói nhiều không bằng làm một lần.

“Không phải không tin, chỉ là cảm giác rất lâng lâng, không chân thật.” Anh đã đợi cô nói điều này đã lâu nhưng không nghĩ rằng khi anh mất đi bà nội, vào lúc anh buồn nhất, cô sẽ nói những lời này, làm cho người ta trở tay không kịp.

“Em biết tính em bướng bỉnh và khó ưa, nhiều người không thích em. Cảm ơn anh thích em.”

Lớn lên trong hoàn cảnh gia đình như vậy khiến Tô Yểu gặp bất lợi trong các mối quan hệ hơn người bình thường rất nhiều.

Người ta nói rằng môi trường gia đình có thể ảnh hưởng đến cuộc sống của một người, cuộc sống của Tô Yểu thực sự bị ảnh hưởng.

“Tính tình bướng bỉnh thật sự, có đôi khi nghĩ đến tính khí bướng bỉnh như vậy anh cũng không thích.” Lục Chi Châu nói đùa, lại nói: “Nhưng cũng không phải ai cũng có tính cách như em, mỗi người sinh ra đều khác nhau, không cần phải làm bản sao của người khác, đúng lúc anh thích cô gái bướng bỉnh, quật cường như em.”

Tức giận là thật, nhưng Tô Yểu càng cứng đầu bao nhiêu thì Lục Chí Châu càng đau lòng bấy nhiêu.

Nếu có một cành cây để nương tựa, ai sẵn sàng bướng bỉnh chịu đựng một mình? Cô chỉ là bị cành cây của nhà họ Tô áp chế quá lâu nên không thể dễ dàng tin tưởng cành cây khác.

Những người đã bị bỏ rơi một lần thì rất khó để tiếp tục tin tưởng người khác, vì họ sợ sẽ bị bỏ rơi thêm một lần nữa.

Bây giờ cô đã sẵn sàng, đã đủ can đảm tin tưởng anh.

“Em cũng thích anh, rất thích, là yêu, chỉ là em không dám nói. Sau này em sẽ cố gắng một chút, không làm người nhát gan nữa.”

Tô Yểu nhìn thẳng vào mắt Lục Chi Châu, ánh mắt rất chân thành.

Khi cô ý thức được trong lòng chỉ cần Lục Chi Châu không xảy ra chuyện thì cho dù chia tay cũng không sao, cô liền biết mình đã rơi vào “cạm bẫy dịu dàng” mà Lục Chi Châu tỉ mỉ bố trí.

“Được, cô gái nhát gan của anh.” Lục Chi Châu cúi đầu hôn lên trán cô.

“Em đi nấu mì cho anh.” Tô Yểu đứng lên từ trên giường, cô cũng đói bụng nên nấu hai tô mì chay đơn giản.

Bưng mì lên bàn nhỏ trước cửa sổ, Lục Chi Châu đi tới: “Sao cúc áo của anh không còn ở đầu giường, em ôm cái hộp này tới là sợ có người trộm sao?”

“Em đặt cúc áo ở tủ đầu giường bên kia. Em ôm đồ đến là bởi vì lúc trước anh vô duyên vô cớ chuyển hai triệu cho em, sau đó lại không liên lạc được, chị Lưu nói có phải anh muốn chia tay với em không. Tuy rằng em cảm thấy anh không phải là người như vậy, cho dù là chia tay cũng nhất định sẽ nói rõ ràng, nhưng nghĩ nếu thật sự là như vậy, em sẽ trả lại những thứ này cho anh.”

“Nếu chúng ta chia tay, em sẽ trả lại đồ cho anh?” Lục Chi Châu ngồi xuống.

“Vâng, quá nhiều trang sức quý giá, có thể bán được rất nhiều tiền.”

Tô Yểu thấy sắc mặt Lục Chi Châu sai sai, lập tức bổ sung: “Đó là lúc trước, bây giờ em không nghĩ như vậy nữa, cho dù chia tay, mấy thứ này anh đều đã đưa cho em rồi thì không trả lại cho anh đâu.”

“Thật sao?” Lục Chi Châu như thế nào cũng thấy không tin được.

Chiếu theo tính tình của cô, nếu chia tay thì nhất định sẽ phân chia rạch ròi, đồ anh tặng cô có khi một bộ quần áo cô cũng không cần.

“Thật sự, nếu anh không hỏi em, em sẽ không trả lại cho anh.” Tô Yểu cúi đầu ăn mì, né tránh tầm mắt Lục Chi Châu.

“Thẻ của anh, em không cần, tiền của anh, em cũng không nhận, tặng em chút quà còn phải trả lại cho anh, nếu chia tay, vậy chẳng phải em không chiếm được chút gì sao? Sao lại có một cô gái ngốc nghếch như em vậy chứ?” Lục Chi Châu hận sắt không thành thép chọc chọc đầu cô.

“Không phải vậy đâu, hai năm nay em rất vui vẻ mà, những thứ này tiền không thể mua được, hơn nữa anh còn giúp em nhiều như vậy.”

Những lúc nhà họ Tô làm tổn thương cô đều là Lục Chi Châu chữa lành cho cô, những Tô Yểu này đều nhớ rõ.

“Vẫn quá ngốc.”

“Ăn mì thôi, đợi lát nữa sẽ nguội mất.” Tô Yểu hất mặt về phía tô mì.

“Khi nào thì đi đón bà nội?”

“Hôm nay đi, nhưng em phải chuẩn bị một chút, bằng không nhà họ Tô sẽ không để em đón đi.”

“Có cần anh giúp không?”

Tô Yểu theo bản năng muốn mở miệng từ chối, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt của anh, nhớ tới mình mới cam đoan sẽ không từ chối sự giúp đỡ của anh nữa.

“Cần, anh chuẩn bị cho em hai vệ sĩ khôi ngô cao lớn đi, càng có khí thế, những thứ khác không cần, em có thể xử lý.”

“Được.” Lục Chi Châu cong môi, cuối cùng cũng có chút tiến bộ.

Ăn xong, Tô Yểu gộp lịch sử trò chuyện với Vương Quyên, Tô Vệ Đông và Tô Mạn lại, còn ghi chép chuyển khoản ngân hàng, cô bị sốc. Nhiều năm qua, cô thực sự đã đưa cho nhà họ Tô hơn sáu triệu tệ, là số tiền cô kiếm được sau năm năm làm việc chăm chỉ trong giới giải trí.”

“Em muốn đòi nhà họ Tô số tiền này sao?”

“Không, coi như là dùng sáu triệu mua mạng của em đi. Tuy rằng em thường xuyên cảm thấy mình là được nhặt về nhưng dù sao họ cũng sinh ra em. Em chỉ đưa bà nội đi, tiền sau này còn có thể kiếm được. Hiện tại em tương đối lo lắng là không biết nên tìm người chăm sóc bà nội như thế nào, sợ tìm bảo mẫu không đáng tin cậy.”

Cô lại còn ở đoàn làm phim, mỗi ngày về nhà là chuyện không thực tế.

“Không phải em nói nhà họ Tô có người giúp việc chuyên chăm sóc bà nội sao, không bằng hỏi bà ấy có nguyện ý đi theo ra ngoài chăm sóc bà nội hay không, tiền lương có thể nhiều hơn một chút, hơn nữa chỉ cần chăm sóc bà nội, không cần chăm sóc những người khác, nói không chừng bà ấy sẽ đồng ý.”

“Anh nói thím Dương sao, thím ấy đã làm ở nhà họ Tô nhiều năm rồi, không biết có bằng lòng không.”

“Thử một chút là biết. Còn nữa, đón bà nội ra ngoài ở, lại có một bảo mẫu ở trong nhà, căn nhà ở hoa viên Ngự Cảnh quá nhỏ, không bằng chuyển đến công viên Bách Duyệt đi.”

Tô Yểu cắn môi suy nghĩ một chút, hiện tại đột nhiên tìm một căn nhà quả thật không thực tế: “Vậy em bảo bà nội chuyển đến bên kia ở trước, nhưng chờ quay phim xong, em vẫn muốn thuê một căn nhà lớn hơn, được không?”

Ở đó, Tô Yểu sợ bà nội sẽ suy nghĩ nhiều.

“Có thể, chờ em hết bận rộn đợt này rồi thuê phòng khác cũng được. Dù sao nhà bên kia cũng vẫn luôn không có người ở, nếu em không muốn anh xuất hiện, anh có thể tạm thời không qua bên đó.”

“Ôi chao, em không có ý này.” Tô Yểu kéo cánh tay Lục Chi Châu lại: “Chúng ta còn chưa kết hôn, em chuyển qua ở một thời gian thì có thể chứ ở lâu bà nội sẽ thấy không an tâm.”

“Hôm nay anh đi đón bà nội cùng em nhé, anh ở bên ngoài chờ em và bà nội, chuyện nhà họ Tô em sẽ tự giải quyết, được không?”

Nghe cô nói như vậy, đã có tiến bộ hơn trước rất nhiều, còn chủ động nhắc tới chữ kết hôn, Lục Chi Châu còn có cái gì không hài lòng, gật gật đầu: “Được.”

Chỉnh video xong, hai người lại ngủ một lát. Hơn bảy giờ, Tô Yểu gửi tin nhắn cho thím Dương, lời nói khẩn thiết, hy vọng bà ấy suy nghĩ một chút.

Một lát sau, thím Dương đồng ý.

Tảng đá lớn trong lòng Tô Yểu rốt cục buông xuống, có thím Dương chăm sóc bà nội, cô rất yên tâm.

Hơn chín giờ, Tô Yểu đến cửa nhà họ Tô. Từ lần trước bị Tô Vệ Đông đánh thì cô không bước vào ngôi nhà này nữa. Hôm nay đến đón bà nội, hy vọng cũng sẽ là lần cuối cùng cô tới nơi này.

Hôm nay là cuối tuần, Tô Vệ Đông và Vương Quyên ở nhà, giờ này mới ăn sáng, thấy Tô Yểu tiến vào, phía sau còn có hai vệ sĩ áo đen, hai người đều khó hiểu.

“Mày đây là đang làm gì, về nhà thì về, sao lại còn để cho người ngoài tiến vào.”

“Tôi không phải về nhà, đây cũng không phải nhà tôi, hôm nay tôi tới đón bà nội đi.” Tô Yểu ngồi xuống sô pha, hai vệ sĩ đứng ở phía sau, khí thế vô cớ tăng lên.

“Mày đang nói gì vậy? Mày muốn đón bà đi đâu?”

“Sau này bà nội sẽ theo tôi, tôi sẽ dưỡng lão cho bà, không phiền ông Tô quan tâm.” Tô Yểu nhìn Tô Vệ Đông. Cô và ông ta đã không còn tình thân gì nữa nên xưng là ông Tô.

“Mày, Tô Yểu, mày đang phát điên cái gì vậy? Lập tức cút ra ngoài cho tao, tao không cho mày đón bà ra ngoài.”

Tô Vệ Đông hiểu rất rõ rằng Tô Yểu chỉ quan tâm đến bà lão, nếu bà lão bị đón đi thì họ không thể khống chế Tô Yểu được nữa.

Hiện tại Tô Yểu đã làm cho ông ta đau đầu, làm sao ông ta có thể đồng ý để cô đón bà lão đi chứ.

“Hôm nay tôi nhất định phải đón bà nội đi, nếu như các người không đồng ý, tôi đành phải tan đàn xẻ nghé với các người.”

Tô Yểu đặt điện thoại lên bàn trà, bắt đầu mở ghi âm. Đây chỉ là một số đoạn ghi âm cuộc gọi mà cô thu được khi đã có ý thức chống lại nhà họ Tô. Những cuộc gọi trước đó thì không lấy được ghi âm. Còn có tin nhắn thoại WeChat, Tô Vệ Đông và Vương Quyên thích gửi tin nhắn thoại cho cô, bình thường cô hay chuyển thành chữ để xem, nhưng những tin nhắn thoại này lại giúp cô rất nhiều, giọng nói và văn tự chuyển hóa cùng lúc càng thêm thuyết phục.

Nghe một hồi, Tô Vệ Đông liền cảm thấy có gì đó không đúng. Trong ghi âm, ông ta và Vương Quyên hoàn toàn là một cặp cha mẹ độc ác áp bức con gái. Ông ta bước vài bước đi qua, ấn tạm dừng.

“Rốt cuộc mày muốn làm cái gì?”

“Tôi muốn đón bà nội đi, đây chỉ là một phần nhỏ thôi. Tôi còn có tin nhắn WeChat mấy năm nay của bà Vương, Tô Mạn, còn có ghi chép chuyển khoản ngân hàng. Nếu hôm nay tôi không thể đưa bà nội đi, lát nữa những thứ này sẽ xuất hiện trên mạng, để mọi người xem hai người đã ép buộc tôi như thế nào, tính cách thật sự của Tô Mạn ra sao. Nếu nhà họ Tô không muốn tiền đồ nữa, vậy thì cứ ngăn cản tôi đón bà nội đi.”

Ánh mắt Tô Yểu lạnh lẽo. Quyết định này rất khó khăn với cô bởi vì Tô Vệ Đông và Vương Quyên là người sinh ra cô. Nhưng đã nói ra rồi thì thấy không sao nữa, sau khi đón bà nội về, cô sẽ không liên quan gì đến gia đình này nữa.

“Sao mày có thể làm như vậy, chẳng lẽ tao nuôi mày vô ích sao?” Vương Quyên nghĩ mãi không ra tại sao Tô Yểu có lá gan này. Nếu những tin này truyền ra, nhà họ Tô sẽ thành trò cười của cả thành phố Ninh.

“Sao kê ngân hàng ghi rất rõ ràng, trong vòng năm năm, tôi đã chuyển cho các người sáu triệu, tôi nghĩ từ nhỏ đến lớn căn bản tôi không tiêu đến sáu triệu của các người chứ? Sáu triệu kia coi như là trả lại công ơn các người sinh tôi ra, tôi cũng không đòi tiền của các người, tôi chỉ muốn đón bà nội đi.”

“Mày đừng có mơ.” Tô Vệ Đông điên lên lại muốn đánh người, nhưng phía sau Tô Yểu lại có hai vệ sĩ, nhìn thân thủ cũng không tệ, ông ta chỉ đành cầm điện thoại ném lên vách tường, bể vỡ vụn.

Nhưng Tô Yểu không chút hoảng sợ, lại thong dong lấy ra một cái máy tính bảng trong túi, tiếp tục phát video kia: “Nếu ông Tô thích ném thì tôi còn có rất nhiều, mấy thứ này tôi đều có sao lưu, có ném cũng vô dụng. Hiện tại tôi đang ở Truyền thông Chúng Ngu, muốn dùng một vài tài khoản blogger chỉ là chuyện nhỏ. Chỉ cần hôm nay tôi không thể đón bà nội đi, mấy thứ này sẽ dùng tốc độ nhanh nhất lan truyền trên mạng. Hôm nay, hoặc nhà họ Tô từ bỏ tiền đồ của mình, hoặc là để tôi đón bà nội đi.”