Chương 3: Gặp em trai của thần tượng

Mới vừa định gõ cửa, cửa đã bị mở ra từ bên trong, một cô gái quần áo xốc xếch xuất hiện trước mặt cô.

Hạ Đóa vừa liếc mắt đã nhận ra cô gái này cũng là một diễn viên quần chúng không có danh tiếng gì, trông dáng vẻ hẳn là bị người phía trong bắt nạt, mắt cũng đỏ bừng lên.

Hạ Đóa nghiêng người để đối phương đi ra, đồng thời cũng định xoay người rời đi.

Cô không muốn vào, bởi rất rõ ràng người phía trong chẳng phải loại lương thiện gì.

Kết quả cô mới vừa xoay người đưa lưng về phía cửa phòng đã bị một giọng nam phía trong gọi lại: “Cô, đứng lại.”

Thân thể Hạ Đóa cứng đờ hai giây sau đó mới chậm rãi xoay người nhìn vào bên trong.

Chỉ thấy trong phòng có một bộ sofa bằng da thật rất xa hoa, trên đó có mấy người ngồi rải rác, nam có nữ có.

Mà mới vừa gọi cô lại chính là một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi trên sofa đơn, thần thái lười nhác, không giận tự uy.

Hạ Đóa đã lăn lộn trong giới giải trí năm năm, cũng không tới mức kiến thức hạn hẹp.

Cô vừa liếc mắt đã có thể nhận ra người đàn ông vừa gọi cô lại chính là Giang tổng của giải trí JS mà Lý Đào Hồng từng đề cập tới lúc trước.

Hắn tên Giang Lâm Huy, còn có một thân phận khác là em trai của ảnh đế Giang Thanh Nghiên.

Trong đầu Hạ Đóa mau chóng đảo qua tin tức bối cảnh Giang Lâm Huy, cảm thấy mấy danh từ xưng hô như thái tử gia, phú nhị đại, thiên chi kiêu tử đều rất thích hợp với hắn.

Cô đứng ở cửa do dự hai giây, Giang Lâm Huy phía trong đã hơi mất kiên nhẫn, hơi hất cằm nhìn cô: “Vào đi.”

Hạ Đóa nhớ tới người phụ nữ quần áo bất chỉnh cô gặp lúc mới rồi, trong lòng có chút thấp thỏm.

Nhưng hiện tại, đám đông đang nhìn chằm chú, nếu cô trực tiếp làm mất mặt mũi Giang tổng, quay đầu chạy lấy người, sợ rằng ngày mai cô sẽ bị cả giới giải trí phong sát.

Đang lúc Hạ Đóa nghĩ đối sách, trong phòng dã truyền tới một giọng nói khác: “Đây không phải Hạ Đóa sao?”

Hạ Đóa theo tiếng nhìn lại, ngoài ý muốn phát hiện người đàn ông trung niên đang ngồi trên sofa bên kia chính là nhà làm phim cô muốn tìm.

Hiện tại cho dù cô không muốn cũng phải tiến vào.

Hạ Đóa hít thở sâu, giẫm lên giày cao gót, uyển chuyển nhẹ nhàng đi vào bên trong.

Trên mặt cô hiện lên ý cười vừa hợp, vừa vào trong đã chủ động chào hỏi.

“Giang tổng, Trần tổng, xin chào.”

“Chào cô, Tiểu Hạ.” Sản xuất Trần cười ha hả.