Chương 15: Tiệc đóng máy

Ngày đóng máy trời mưa nhẹ, Thẩm Nhạn Thu ngồi trên xe, hạt mưa nhỏ rơi tí tách không ngừng, thành thị phảng phất như được gội rửa một lần.

Bộ điện ảnh này là đại chế tác, người đầu tư lớn là Hoắc Thành Diễn không có tới. Hai tuần trước sau khi thao xong Thẩm Nhạn Thu, vị kim chủ này của cô rời đi, có chút giống rút *** vô tình.

Thầm Nhạn Thu ngồi ở bên cạnh phó đạo diễn, đóng phim mấy tháng qua, phó đạo diễn đã trong tối ngoài sáng có ý đồ với cô, chỉ nề hà sau lưng cô có cái kim chủ lớn không dễ chọc.

Hắn chỉ dám ngắm nhìn, không dám động, Thẩm Nhạn Thu cảm thấy ánh mắt của phó đạo diễn rất phiền, sắc sắc mị mị, nhìn qua thật sự đáng khinh.

***

Trong làn sương, nam nhân dưới cây dù màu đen, ăn mặc một thân tây trang đen, bước đi rất mau.

Người khác không nhìn rõ diện mạo nam nhân, chỉ cảm thấy người này hơi quen mắt, chẳng qua càng có uy phong lẫm liệt, đi đường mang theo gió, trên người mang theo cảm giác thân sĩ cùng khí chất trác tuyệt.

Người phục vụ đẩy cửa ra, Hoắc Thành Diễn đi vào ghế lô, nhìn thấy người cả phòng đang đợi hắn, hắn cũng không khách khí, ngồi xuống lập tức bắt chéo chân, lấy ra tư thái cao cao tại thượng của Hoắc nhị thiếu gia, “Đều đến rồi, người thân người ngoài đều có, xem ra vẫn là Cố Linh Dục có mặt mũi, cục diện này thông thường là không có được đâu.”

Hoắc Thành Diễn kẹp điếu thuốc, làm lơ mọi người, châm lửa vào điếu thuốc, hít một ngụm, nhả khói, “Đều ngây người làm gì? Ăn cơm thôi.”

Bây giờ Tập đoàn Hoắc thị do Hoắc Thành Diễn tiếp quản, tuy rằng mặt ngoài Hoắc Thành Diễn rất không đứng đắn, hành vi phóng túng nhưng hắn cũng làm ra một phen thành tựu, tệ nạn gia tộc xí nghiệp chính là như thế này, người bình thường cầm cổ phần trong tay thì lười biếng, dựa vào chia hoa hồng sống qua ngày, toàn bộ nhờ Tập đoàn Hoắc thị nuôi, đương nhiên bọn họ có chút kính sợ Hoắc Thành Diễn.

Hoắc Đông Bình là cha Hoắc Thành Diễn, hắn không quen nhìn bộ dáng bất cần này của Hoắc Thành Diễn, ngược lại vô cùng yêu thích đứa con trai mới về nước này, hắn giận dữ mắng Hoắc Thành Diễn, “Thành Diễn, thế cũng đủ rồi, con còn muốn như thế nào nữa?”

Hoắc Thành Diễn gõ gõ tàn thuốc, khẽ cười một tiếng, “Nhiều năm như thế, đây là lần đầu tiên nghe ngài gọi tôi là Thành Diễn, là con trai mới về cảm hoá nên lập tức biến thành người cha hiền từ? Đúng là phụ từ tử hiếu.”

Bầu không khí xấu hổ dị thường, Cố Linh Dục nhìn Hoắc Thành Diễn, nhịn không được siết chặt nắm tay, đôi mắt hồng hồng, ánh mắt tràn ngập địch ý còn có hận ý, mẹ hắn đúng là có sai nhưng cũng không đáng để Hoắc Thành Diễn bày ra sắc mặt như vậy cho người ta xem.

Cuối cùng Hoắc lão gia tử ra mặt chủ trì, Hoắc Thành Diễn rất chướng mắt những thân thích tiện nghi kia, một đám không có tiền đồ, thấy Hoắc Đông Bình đem Cố Linh Dục về nhận tổ quy tông cũng không dám nói câu nào.

Hoắc lão gia tử cố ý thiên vị cháu trai, hắn giảng hoà: “Hôm nay mọi người vất vả mới tụ tập lại với nhau, đừng làm mất vui, Thành Diễn, con đến muộn, phải phạt con uống rượu.”

Nhìn qua là Hoắc lão gia tử tới chủ trì công đạo nhưng một ánh mắt hắn cũng không cho Cố Linh Dục, nói lời hoà giải nhưng cũng không nhắc tới việc nhận tổ quy tông, mọi người cũng không tiện nhắc nhở, tuỳ ý lừa gạt cho qua.

Hoắc Thành Diễn uống ba ly rượu mới ngồi xuống, Hoắc Thành Diễn rất chướng mắt tiểu tử ngồi bên cạnh Hoắc Đông Bình, biểu cảm như bản thân rất may mắn, bộ dáng chân chó.

Thẩm Nhạn Thu ở đoàn làm phim mấy tháng, đã bồi dưỡng ra chút tình hữu nghị, thời điểm mọi người mời rượu, ai đến cô cũng không cự tuyệt, sau khi đóng máy, mọi người đều nói rảnh thì nhớ liên hệ, trên thực tế sẽ chẳng có ai liên hệ với đối phương.

Cô uống đến mặt mũi hồng hồng, có Tô Việt bên cạnh nên cô không sợ bị người ta động tay động chân, mỗi khi cô tham gia bữa tiệc, Tô Việt đều hộ tống cô cẩn thận, một phần xuất phát từ sự quan tâm của người đại diện với nghệ sĩ, sau đó phần lớn là sợ hãi trước da^ʍ uy của Hoắc Thành Diễn.

Thẩm Nhạn Thu uống quá nhiều rượu, móng heo của phó đạo diễn cũng sắp đυ.ng tới eo cô, Tô Việt một tay giữ chặt cổ tay ông ta, kéo Thẩm Nhạn Thu vào trong ngực bảo vệ, cười đến giả tình giả ý, “Phó đạo diễn, cô ấy uống nhiều dễ nổi điên, tôi tới chăm sóc là được rồi.”

Trong lúc quay chụp, Hoắc Thành Diễn nhiều lần tới thăm ban, không nhận ra được cái gì mới là lạ, huống chi hai người ở phim trường tình chàng ý thϊếp, mặc kệ là ai cũng nhìn ra. Phó đạo diễn cảm thấy vẫn không nên tự tìm phiền toái thì hơn.

Thẩm Nhạn Thu bị Tô Việt ôm, cô chớp chớp mắt với Tô Việt, mắt phiếm đào hoa.

Tô Việt nói, “Em ở chỗ này thì rụt rè chút, em không có việc gì, nhưng Hoắc tổng lại muốn khai đao với tôi.”

Cửa gỗ hồ đào bị đẩy ra, cô quay đầu nhìn lại, liếc mắt một cái, hình như thấy được bóng dáng Hoắc Thành Diễn, nhưng cũng không dám chắc chắn, Thẩm Nhạn Thu cảm thấy có thể bản thân vừa xuất hiện ảo giác.