Chương 32: Tề Nguyên Sợ Hãi

"Đại sư huynh!"

Tiếng gọi trong trẻo vang lên.

Tề Nguyên mặc quần áo chỉnh tề, dụi dụi đôi mắt nhập nhèm. Hắn ngáp một cái, mắt nhìn con cá đen trong bể cá, đi ra sân.

"Sao vậy, sáng sớm rồi."

Ngoài sân, hai mỹ nhân Khương Linh Tố và Giang Nhiễm sóng vai mà đứng, một người thiên chân khả ái, một người thanh lệ tú sắc.

Tề Nguyên cảm thấy, tâm tình một trận thoải mái. Quả nhiên, những điều tốt đẹp luôn khiến tâm trạng vui vẻ.

Giang Nhiễm trên mặt lộ ra nụ cười, "Hôm qua, đệ tử Hắc Sơn tông, qua đêm tại Vinh Thành, bị một vị cao thủ thần bí gϊếŧ chết toàn bộ!"

"Sở Thiên Hùng đã chết, Bái Kê lão tổ cũng đã chết!"

Nhắc tới đây, bộ dáng Giang Nhiễm tung tăng hứng chí.

Tề Nguyên vỗ đùi: "Không nghĩ tới, thuật bói toán của ta lại lợi hại như vậy!"

Bất quá, nghĩ đến điều gì, hắn lại sửa lại, nói: "Ta đã nói ta am hiểu thuật bói toán, liếc mắt một cái liền nhìn ra tiểu tử kia hoạ sát thân mà."

"Xem đi, không nghe lời ta, chết rồi, thật là đáng đời!"

Khương Linh Tố thấy thế, bất đắc dĩ cười nói: "Thật không biết là vị cao nhân nào, làm chuyện đại khoái nhân tâm như vậy!"

"Nghe nói hôm nay, đã có một gã trưởng lão Nguyên Đan của Hắc Sơn tông vừa vặn ở phụ cận chạy tới, thăm dò hiện trường."

Mà tối hôm qua, Thần Quang tông chúng ta cũng có trưởng lão đi tới Vinh Thành.

Hiện trường tuy rằng bị hỏa thiêu, nhưng đã thu được không ít manh mối."

Tề Nguyên vừa nghe, nội tâm hơi căng thẳng: "Manh mối gì?"

"Đồ sát đệ tử Hắc Sơn tông, chính là một người đeo mặt nạ."

Các trưởng lão nói, vị người đeo mặt nạ thần bí kia, hẳn là một vị kiếm tu, nhưng mà, vì để tránh cho bại lộ vết tích thuật pháp, cố ý đổi đao (tiếng trung đao và dao đồng cùng âm) tru diệt đệ tử Hắc Sơn tông."

Khương Linh Tố luôn luôn chú ý tin tức trong Thần Quang tông, biết rất nhiều.

"Đao (Dao) gì?"

"Không biết."

Khương Linh Tố lắc đầu.

"Không phải là dao phay chứ?"

Tề Nguyên lấy dao ra, vung vung.

Khương Linh Tố che miệng cười khẽ: "Làm sao có thể!"

Khuôn mặt ngây thơ của Giang Nhiễm cũng nở nụ cười, trong nụ cười tự nhiên toát ra một tia mị hoặc: "Bọn họ nếu là bị dao phay chém chết, vậy mới nghẹn khuất, hả giận!"

Khương Linh Tố cũng bổ sung một câu: "Nghe đồn, Bái Kê lão tổ kia là bị một dao bổ nát đan quang hộ thể, kim đan tan nát mà chết."



"Có thể thấy được dao kia, tất nhiên cũng phải là một pháp khí cường đại, sao có thể so sánh với một con dao phay?"

Tề Nguyên nhất thời không phục: "Vạn vật đều là bình đẳng, muội sao có thể khinh thường dao tử nhà ta!"

"Dao tử nhà ta, cũng có thể một dao chặt xuống đầu chó của tên kia!"

Giang Nhiễm cười yếu ớt, không nói gì.

Khương Linh Tố thì cùng Tề Nguyên bị khởi lên oán giận: "Vạn vật bình đẳng, đại sư huynh làm sao sỉ nhục chó con?"

Tề Nguyên không tiếp tục đề tài này nữa, hắn cầm dao phay, lo lắng trùng trùng nói: "Ta có một thanh dao phay, mà Hắc Sơn tông đệ tử chết ở dưới dao, các ngươi nói, Hắc Sơn tông có thể hoài nghi là ta gϊếŧ Sở Thiên Hùng hay không?"

( :D)

Giang Nhiễm ngây ngẩn cả người, muốn cười, mặc dù chưa đi qua huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng nàng vẫn nhịn được.

Khương Linh Tố thì cười yếu ớt: "Đại sư huynh, huynh không khỏi nghĩ quá nhiều."

"Huynh vẫn là trúc cơ trước đi!"

"Đừng có nói kê kê nữa, chúng ta văn minh lên!" (3)

(3) Tiếng lóng thực ra là đừng nói về tiểu tiểu JJ nữa, văn minh lên,

« ??? »

« ??? »

Giang Nhiễm và Khương Linh Tố căn bản không theo kịp mạch suy nghĩ khác người của Tề Nguyên.

Chỉ thấy Tề Nguyên vẻ mặt sầu lo: "Hôm qua ta hảo tâm nhắc nhở Sở Thiên Hùng, nhưng là mà người ngoài xem ra, ta tựa hồ cùng hắn có tranh cãi, sư muội ngươi nói người khác có thể cảm thấy, ta cùng Sở Thiên Hùng có mâu thuẫn, ghi hận trong lòng, ban đêm chạy đi gϊếŧ toàn bộ bọn họ hay không!"

Giang Nhiễm cùng Khương Linh Tố hoàn toàn hết chỗ nói.

"Đại sư huynh, huynh yên tâm, không ai sẽ hoài nghi huynh!"

"Vậy nếu như có người hỏi đến, các muội phải làm chứng cho ta, liền nói ta tối hôm qua không có đi ra ngoài, một mực ở trên Thất Sắc Phong, cùng hai ngươi cùng nhau uống rượu chơi bài!"

"Được được được!" Khương Linh Tố đỡ trán.

Khóe miệng Giang Nhiễm cũng mỉm cười. Hiển nhiên, Sở Thiên Hùng chết đi, tâm tình nàng tốt hơn rất nhiều, lo lắng trên mặt cũng tạm thời biến mất.

Tề Nguyên cúi đầu, thoạt nhìn vẫn có chút sợ hãi: "Muội nói vạn nhất Hắc Sơn tông không tin khẩu cung của hai người, mạnh mẽ tới bắt ta, Thần Quang tông sẽ che chở ta sao?"

Khương Linh Tố hoàn toàn hết chỗ nói: "Đại sư huynh, ta cảm thấy huynh hiện tại không nên lo lắng cho bản thân, huynh hẳn là giống như chúng ta, lo lắng cho người đeo mặt nạ kia."

"Hắn dù sao cũng là đối mặt với Hắc Sơn tông, dù sao cũng là Hắc Kê lão yêu!"

Mấy người trao đổi một phen, Khương Linh Tố cùng Giang Nhiễm rời đi.

Trên mặt Khương Linh Tố còn mang theo thần sắc bất đắc dĩ: "Đại sư huynh của ta a, người đúng là rất tốt, chỉ là tính cách nha, ngươi cũng thấy được, nhất mạch chữ si này, cổ cổ quái quái."

Giang Nhiễm lộ ra nụ cười ngọt ngào: "Kỳ thật Tề Nguyên sư huynh như vậy, rất thú vị."

"Ai, xác thực rất thú vị, cũng không cần chứa nhiều phiền não như vậy, vô ưu vô lự." Khương Linh Tố nghĩ tới cái gì, không khỏi cảm khái, trong lòng của nàng có một tảng đá lớn, vẫn không bỏ xuống được.



« Tề Nguyên sư huynh, người này còn vô ưu vô lự? »

……

Tề Nguyên một mình ở trong phòng, không ngừng đi lại. Trên mặt hắn mang theo thần sắc nồng đậm lo lắng.

"Tối qua ta sơ suất!"

"Vẻn vẹn đeo mặt nạ cũng không hoàn mỹ, ta hẳn là mặc nữ trang, như vậy sẽ không bại lộ giới tính của ta!"

"Ai nha, bọn họ biết kẻ gϊếŧ người dùng dao, vạn nhất liên tưởng đến ta thì làm sao bây giờ?"

"Hắc Sơn Tông sẽ không tới tìm ta gây phiền toái chứ!"

Tề Nguyên càng nghĩ càng lo lắng sợ hãi, càng nghĩ càng tức giận.

Tuy nhiên, chuyện hắn làm đã coi như thiên y vô phùng. Nhưng vạn nhất, trong Hắc Sơn tông cất giấu một gã Tiên Thiên Thánh Nhân, tính ra là hắn làm thì sao?

Tề Nguyên tưởng tượng ra cảnh các trưởng lão Hắc Sơn tông đến Thần Quang tông, uy hϊếp sư môn. Hắn cảm thấy mình nhỏ bé cùng vô lực, càng nghĩ càng tức giận, mặt đỏ tía tai.

« Ngoài trường đình, bên cổ đạo, phương thảo thiên

"Hắc Sơn tông đừng có ăn bích liên!" Tề Nguyên hét lên.

"Chẳng phải ta chỉ đại biểu ánh trăng trừ đi mấy tên gian ác sao? Bọn hắn lại tập hợp lại bắt nạt một hài tử 229 tháng tuổi như ta. »

"Còn có vương pháp hay không, còn có thiên lý hay không!"

"Khinh người quá đáng!"

"Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, chớ khinh thiếu niên nghèo!"

"Không được, ta phải báo thù!"

Tề Nguyên mài dao soàn soạt, hắn tìm một cái nón trong phòng để che mặt, tránh bị người khác nhìn thấy. Nghĩ một lúc, hắn còn lấy tro bếp bôi lên mặt. Nhìn mình trong gương, Tề Nguyên thoáng có chút cảm giác an toàn.

Hắn đặt dao phay bên hông, lén lút rời khỏi Thất Sắc Phong.

Chẳng bao lâu sau, Khương Linh Tố đi đến ngoài viện của Tề Nguyên: "Đại sư huynh, có ở trong không?"

Cô hét lên nhưng không nhận được câu trả lời.

"Kỳ lạ, đại sư huynh không phải luôn ở trong sân sao, đi ra lúc nào mà ta không chú ý?"

Phải biết rằng, tối hôm qua nàng đã bước vào Trúc Cơ, chính thức trở thành tu sĩ Trúc Cơ Kỳ. Thần thức của nàng tăng lên rất nhiều. Đại sư huynh rời đi, nàng hẳn là có thể cảm nhận được.

Kỳ lạ.

Nàng nhìn vào một vại nước bên cạnh, ánh mắt dừng lại ở đó. Nàng nhìn con hắc ngư (cá quả) đang bơi trong bể nước, thì thầm: "Đây là đại sư huynh câu được tối qua sao? Không giống như một cá hoang a."

Cô hơi suy nghĩ, không suy nghĩ nhiều nữa, rời khỏi viện của đại sư huynh.

Lúc này, trong Tàng Thư các của Thần Quang tông, Tề Nguyên leo lên tầng thứ ba. Hắn đang trốn ở một góc, len lén xem xét thông tin về thực lực của Hắc Sơn tông.

(P/s : câu hỏi duy nhất của t là lúc thằng này xuyên qua nó có bị hoang tưởng hay không ? Sảng văn thì không phải, dell biết nên gọi là gì, thằng n9 lại còn thích thơ văn lai láng, mja)