Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kim Gia Hiên Đi Nơi Nào

Chương 111: Đang có trào lưu hưởng tuần trăng mật thế này à?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trương Chí Minh và Ngô Phượng Lan cũng xem như tương đối quen thuộc, hộ tịch họ Ngô và hộ khẩu thường trú đều ở bên trong khu quản lý của sở Tùng Sơn. Đặc biệt năm ngoái sau khi Lưu Vệ Đông bị hại, Ngô Phượng Lan cao tuổi không có họ hàng gần trực hệ, Trương Chí Minh xuất phát từ chức trách công an và nhân đạo quan tâm, cố gắng hết sức để giúp đỡ cụ già đơn độc này ở phương diện sinh hoạt.

Phó sở trưởng Trương có nhiều năm kinh nghiệm làm công an, đối đãi quần chúng cũng đủ cẩn thận và kiên nhẫn, cho nên Ngô Phượng Lan cũng rất tin tưởng anh ta, có chuyện gì cũng thường xuyên sẽ chủ động liên hệ với anh ta.

Tháng trước Trương Chí Minh phải làm phẫu thuật nhỏ, không thể không xin nghỉ một thời gian để nghỉ ngơi. Trong khoảng thời gian này, vào ban đêm của một ngày Ngô Phượng Lan vô ý bị té ngã một cái, may mắn không có chuyện gì lớn. Nhân viên công tác bên Ủy ban dân cư lo lắng có một mình bà ta ở nhà sẽ dễ xảy ra chuyện, cho nên đã tìm liên hệ giúp đỡ để bà ta vào sống trong một viện dưỡng lão.

Chuyện sau đó, Thượng Dương và Kim Húc cũng đã nghe Cố Phi nói: Khi điều tra vụ án rơi lầu, về quan hệ xã hội của người bị hại Trần Tĩnh, nhóm công an hình sự đã từng xác nhận hướng hành động trong khoảng thời gian gần nhất của Ngô Phượng Lan. Lúc đó, bà ta đã vào viện dưỡng lão ở, xảy ra tranh cãi với một bà cụ khác rồi đánh nhau, dẫn đến bị thương vùng eo và cổ, không thể tự chăm sóc bản thân mình, phải mang nẹp cổ cố định và ngồi trên xe lăn gần mười ngày.

Trương Chí Minh nói: “Bà ấy nghe nói vì tôi nghỉ bệnh nên cũng có một khoảng thời gian không đi tìm tôi. Nhưng ngày hôm qua bà ấy bỗng nhiên gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi đến viện dưỡng lão bà ấy một chút. Sau khi tôi đến rồi bà ấy mới thần thần bí bí mà nói với tôi, trong thẻ của bà ấy thiếu 30 vạn.”

“Bà ta là một người già neo đơn,” Thượng Dương nói, “30 vạn không phải con số nhỏ, bà ta lấy ở đâu ra nhiều tiền như vậy?”

Kim Húc không có ý muốn chen vào nói, mặc cho Thượng Dương đặt câu hỏi, chính mình chỉ cau mày yên lặng nghe.

“Bà ấy bán nhà của mình, tôi tìm ban ngành quản lý bất động sản kiểm chứng, mùa xuân đã chuyển nhượng sang tên, bán được hơn 50 vạn.” Trương Chí Minh nói, “Bà ấy cũng không làm ầm lên, là bởi vì sợ số tiền này mà bà ấy bị mưu hại.”

Ngô Phượng Lan có một cháu trai. Sau khi Lưu Vệ Đông chết, cháu trai này có tìm bà ta mấy lần, tỏ vẻ sẵn lòng làm ‘’con trai’’ của bà ta, còn hứa sẽ chăm sóc người già trước khi lâm chung, khi bà ta mất sẽ khóc để tang cho bà ta đến trăm năm sau. Điều kiện là muốn thừa kế căn nhà của bà ta.

Căn nhà này là căn nhà gây quỹ của đơn vị bà ta trước khi nghỉ hưu, diện tích tương đối nhỏ, cũng có chút lâu năm. Trước kia Lưu Vệ Đông cũng có ý đồ bảo bà ta đi thế chấp nhà để lấy tiền đánh bạc, nhưng căn nhà vừa cũ vừa nhỏ này lại là bến cảng che mưa che gió cuối cùng của bà cụ, tiền về hưu gần như đã bị con trai mang đi đánh bạc, cho nên cho dù như thế nào cũng không chịu cho căn nhà này. Thậm chí lúc ấy bà ta còn luôn ấp ủ tâm lý may mắn, có lẽ ngày nào đó con trai của mình sẽ quay đầu là bờ, lại nghiêm túc cưới một cô vợ rồi sống qua ngày tháng thật tốt, cần nhà hay tiền lúc nào bà cũng sẽ có cho.

Đến khi con trai không còn, sức khỏe của bà ta cũng ngày càng giảm sút. Nhân viên công tác của Ủy ban dân cư thường đến thăm hỏi, hy vọng bà ta có thể dọn đến viện dưỡng lão, như thế có thể chữa bệnh và chăm sóc bà ta vì người già sống một mình rất nguy hiểm. Bà ta nghe nhiều lần, từ từ cũng cảm thấy có lý, bằng lòng chuyển đến, nhưng lại sợ bản thân vừa đến viện dưỡng lão ở thì người khác sẽ chiếm nhà của bà ta, cho nên lặng lẽ tìm người môi giới, bán nhà được một số tiền rồi gửi ngân hàng, trừ chi phí phải đóng cho viện dưỡng lão, tương lai cũng có thể mua được một cổ quan tài.

Trương Chí Minh nói: “Ngày hôm qua bà ấy tháo nẹp cổ, eo cũng miễn cưỡng hồi phục có thể đi lại bình thường được, khi đến ngân hàng kế bên viện dưỡng lão rút tiền thì phát hiện trong thẻ thiếu chẵn 30 vạn, cho nên liền nhanh chóng gọi điện thoại cho tôi, nghi ngờ đã bị cháu trai bà ấy đã trộm mất.”

Thượng Dương nói: “Đến mấy chục vạn, tài khoản chuyển tiền rút tiền đều có quy định, ngân hàng không thể nào có lỗ hổng lớn như vậy được.”

‘’Đúng là như thế,” Trương Chí Minh nhìn Kim Húc, tư duy còn thói quen trước đây, vẫn xem Kim Húc như cấp trên, nói, “Đã đến phía ngân hàng kiểm tra lịch sử giao dịch, còn xem camera, chứng thực…… Là chính bản thân Ngô Phượng Lan lấy đi.”

Thượng Dương: “……”

Cái này là báo án giả sao? Bà cụ này bị sao vậy?

Trương Chí Minh chợt giải thích nói: “Đầu óc bà ấy có chút vấn đề, trí nhớ lúc tốt lúc xấu, nhìn dáng vẻ của bà ấy, hẳn là không phải báo án giả, mà là bà ấy không nhớ rõ bản thân mình đã tự đi rút tiền.”

“Bà ta bị Alzheimer* sao?” Thượng Dương mới vừa hỏi ra khỏi miệng, chỉ một thoáng liền liên tưởng đến cái gì, không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Kim Húc.

(*) Là dạng phổ biến nhất của hội chứng suy giảm trí nhớ.

Biểu tình của Kim Húc, rõ ràng là cũng giống như suy nghĩ của anh.



Ngô Phượng Lan trí nhớ lúc tốt lúc xấu đã mất đi 30 vạn nhân dân tệ…… Cùng với Cao Tiểu Quân xưa nay không quen biết Trần Tĩnh lại muốn chủ mưu gϊếŧ hại cô ấy, Cao Tiểu Quân rất thiếu tiền.

Mọi thứ dường như có thể xâu chuỗi lại với nhau.

“Không hẳn là Alzheimer.” Trương Chí Minh nói, “Trước khi bà ấy vào viện dưỡng lão đã bị trượt chân té lăn xuống cầu thang, đã làm tổn thương thùy trán của não, tình trạng này sẽ khiến trí nhớ suy giảm nhanh chóng, tính tình cũng sẽ trở nên cáu gắt…… càng nóng nảy hơn.”

Bản thân Ngô Phượng Lan chính là bà cụ nóng nảy. Năm trước Thượng Dương gặp bà ta đã từng lĩnh giáo một lần, bao gồm sau đó bà ta còn chạy đến đơn vị công tác của Trần Tĩnh để gây rối, tổn thương não khiến tính khí của bà ta càng tồi tệ hơn, vụ đánh nhau với bà cụ khác ở viện dưỡng lão, đại khái cũng có liên quan đến cái này đi.

Thượng Dương nói: “Bà ta hoàn toàn không nhớ bản thân đã rút số tiền này xài vào việc gì sao?”

Trương Chí Minh nói: “Bà ấy hoàn toàn không nhớ bản thân đã rút tiền, ngân hàng chứng thực là do bản thân bà ấy rút, bà ấy lại cho rằng là ngân hàng hợp tác với cháu trai trộm tiền của bà ấy, ai nói cũng không nghe, còn quậy một trận ở ngân hàng, sau đó còn bị hai nam bảo vệ khiêng trở về. Sáng sớm viện dưỡng lão liên hệ với tôi, nói bà ấy quậy đến nửa đêm, cuối cùng không cách nào nên đã tiêm thuốc an thần cho bà ấy, còn không biết khi nào mới có thể tỉnh.”

Hơi thở của Thượng Dương cực kỳ không ổn định, như tâm trạng lúc này của anh, anh gần như có tám phần nắm chắc, 30 vạn biến mất này có liên quan đến vụ án rơi lầu kia.

Nhưng Cao Tiểu Quân ở tỉnh lỵ xa xôi, là làm sao có thể liên hệ với một bà cụ bình thường ở Bạch Nguyên như vậy?

“Cháu trai của bà ta thì sao? Có hỏi đến không?” Kim Húc thình lình mở miệng, hỏi đến một người mà thiếu chút nữa đã bị Thượng Dương quên.

Trong đầu Thượng Dương đinh một tiếng, hiểu rồi, lại có một chút ảo não khác, suy nghĩ của anh vẫn chậm hơn Kim Húc một bước.

Trương Chí Minh nói: “Còn chưa tìm được người, cậu ta là nhân viên giao nước, hiện tại lại đang xin nghỉ bệnh, hai ngày nay không đi giao nước, gọi điện thoại cho cậu ta cũng không được. Ông chủ hãng nước nói cậu ta thường xuyên đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày như vậy, nếu không phải thật sự không tuyển được người thì đã đuổi cậu ta lâu rồi.”

Thượng Dương thầm nghĩ, chưa chắc là bỏ bê công việc, e rằng không phải người này đang chạy trốn đó chứ? Giống với Cao Tiểu Quân ở tỉnh lỵ, nghe thấy tin Trần Tĩnh rơi lầu, sợ bị điều tra ra được nên vội vàng muốn chạy trốn sao?

Kim Húc hỏi: “ Gần đây Ngô Phượng Lan có từng tiếp xúc với người cháu trai này không?”

Trương Chí Minh đáp: “Sau khi bà ấy vào viện dưỡng lão ở, người cháu trai này cũng đến thăm rất nhiều lần, nhưng gần đây thì không thấy đến nữa.”

Người cháu trai này từng mấy lần đến viện dưỡng lão bày tỏ “ý tốt” của mình, nhấn mạnh bản thân muốn chăm sóc người già trước khi lâm chung, muốn “hiếu thuận” với cô của mình, nhưng mấy lần đều bị người cô Ngô Phượng Lan này từ chối.

Theo lời kể của hộ lý viện dưỡng lão, lần cuối người cháu trai này xuất hiện chính là trước mấy ngày trước khi Ngô Phượng Lan đánh nhau với người khác bị thương, chuyện này đã hơn nửa tháng trước. Lúc ấy Ngô Phượng Lan cũng không hòa nhã dễ gần gì, cậu ta vẫn mặt dày mày dạn, hai cô cháu đơn độc nói chuyện phiếm, hộ lý cũng không có ở bên cạnh, không biết cụ thể là trò chuyện cái gì.

Thượng Dương và Kim Húc từ đồn công an đi ra, cả hai đều đang suy nghĩ gì đó.

“Anh cảm thấy,” Thượng Dương gấp đến không kịp chờ nổi muốn cùng thảo luận với Kim Húc một chút, nói, “Sẽ giống như suy đoán của chúng ta sao?”

Kim Húc lại ném một chút giãy giụa mà giữ vững nguyên tắc nghỉ phép cuối cùng, nói: “Anh không có đoán gì hết. Em đoán sao? Không muốn đoán đâu.”

Thượng Dương nói: “Đừng có mà giả ngu! Anh đoán còn nhiều hơn cả em.”



Kim Húc nói: “Sao em lại vu khống cho người tốt như thế? Anh đang nghỉ phép, trong đầu chỉ toàn mấy chuyện vớ vẩn mà thôi.”

“Vậy anh cũng giỏi thật đấy.” Thượng Dương cũng không nổi nóng, nói, ‘’Không phải anh uốn cong thành thẳng sao? Một người cực đoan đi theo hướng một người cực đoan khác. Anh xác định muốn như vậy? Vậy được rồi, cứ mặc kệ đi. Không phải anh muốn dẫn em đến nhà anh sao? Bây giờ đi luôn đi, ai muốn điều tra vụ án thì chính là con rùa đen khốn kiếp.”

Kim Húc: “……”

Thượng Dương trào phúng nói: “Sao lại không đi? Có phải không bỏ được vụ án hay không?”

Anh không cho Kim Húc cơ hội trách móc anh, nói: “Em hiểu, anh hợp yêu đương kết hôn với phá án hơn, còn muốn em làm gì đây?”

Kim Húc cười rộ lên nói: “Câu này của em thật là quá thiếu hôn rồi đấy.”

Thượng Dương nói: “Đây là cổng chính đồn công an, anh thử đυ.ng đến em xem, em la lên cho anh coi.”

“Đây là địa bàn của anh đấy,” Kim Húc kiêu ngạo đến cực điểm nói, “Em la xem, có la đến rách cả cổ họng cũng vô ích thôi.”

Hắn làm bộ muốn bắt Thượng Dương, lại bị Thượng Dương trở tay dùng một chiêu bắt lại, liền khống chế hắn tên phần tử ngoài vòng pháp luật này ngay tại chỗ.

Thượng Dương quát: “Đừng có nói nhảm nữa! Làm chính sự đi!”

Khoảng nửa giờ sau, tại hãng nước mà cháu trai Ngô Phượng Lan làm việc.

“Không phải các cậu nghỉ phép sao?” Lịch Kiệt vô cùng buồn bực mà nhìn hai người trước mặt, trọng điểm nhìn vào Kim Húc, nói, “Cậu còn khoe với tôi nói đến đây hưởng tuần trăng mật, có ai hưởng tuần trăng mật mà đi điều tra vụ án thế này không hả? Bộ đang có trào lưu như vậy à?”

Thượng Dương vẻ mặt: Mật cái gì? Trăng cái gì?Tuần trăng mật cái gì?

Kim Húc lời lẽ chính đáng: “Đừng nói nhảm nữa, làm chính sự đi!”

Thượng Dương: “……”

Kim Húc hỏi: “Sư phụ, anh tới đây làm gì?”

Lật Kiệt nghiêm mặt nói: “Cổ Phi nhờ tôi đến điều tra một người.”

Quả nhiên, đồng nghiệp phụ trách vụ án rơi lầu ở tỉnh lỵ, cũng đã lần ra được manh mối mới.

Mà manh mối mới này đã chứng thực suy đoán của Thượng Dương và Kim Húc.

Cao Tiểu Quân vốn không quen biết Trần Tĩnh, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà làm ra thủ đoạn độc ác với cô ấy như vậy? Sau khi thực hiện nhiều cuộc điều tra tỉ mỉ, nhóm công an phát hiện, giữa Cao Tiểu Quân và nữ bác sĩ này có một điểm giao nhau duy nhất chính là gã đã từng phụ trách một vụ thu hồi nợ, mà người nợ tiền chính là cháu trai của Ngô Phượng Lan.
« Chương TrướcChương Tiếp »