Chương 19: Thoát

Tập 1: ÔNG LÝ

Tác giả: Nhị Đại Vương

"Ông Lý?"

Trong lòng tôi cảm thấy cực kì sợ hãi

"Phải."

Tôi càng ngạc nhiên hơn, thầm nhủ trong lòng:

"Ông có thể nghe thấy cháu nói ạ?”

"Thật ra ta vẫn luôn ở bên cạnh con, nhưng giờ ta yếu quá, khó khăn lắm mới chen vào được.”

Khí lạnh quanh tôi càng nhiều hơn, ngữ khí của ông Lý trở nên nôn nóng:

"Giờ con làm theo lời ta nói, ta đưa con về nhà.”

"Dạ?" Tôi cảm thấy hơi ngoài ý muốn, “Có thể về sao ạ? Làm sao để về ạ?”

"Nhân hồn của con bị người ta lấy câu hồn châm ghim vào trên người ta, con dùng đầu va nhẹ, trong khoảnh khắc kia ta có thể đẩy con ra ngoài!”

"Con không động đậy được…” Tôi hơi do dự, dù sao ban nãy tôi đã thử rất nhiều lần, thật sự không thể nhúc nhích cơ thể này được.

"Có thể, có thể, con nhanh lên đi! Ta không duy trì thế này được bao lâu đâu!”

Ông Lý nói vô cùng nhanh, giọng lúc cao lúc thấp, có vẻ rất không ổn định.

Tôi cố hết sức để va đầu về phía sau, nhưng đầu tôi hầu như không thể cử động được, mà có cái chăn len mềm đệm sau đầu nên dù có va vào thế nào cũng không có bao nhiêu sức lực.

Tôi nôn nóng đến mức sắp bật khóc, hét lên trong lòng:

"Con không được, không được, không được…”

“Câm miệng!” Ông Lý lộ ra vẻ nghiêm khắc chưa từng thấy, quát tôi.

"Đừng nói con không thể làm được! Con có thể làm được! Con phải tin vào chính mình!"

Trái tim tôi đột nhiên run lên, tôi nhớ đến lời ông Tư từng nói với mình:

"Thần là ai không quan trọng, quan trọng là phải tin, tin thì sẽ linh.”

Tôn Ngộ Không đã không dựa vào được, ai cũng không dựa vào được, người duy nhất có thể phù hộ cho tôi…

Chỉ có chính tôi!



Nhưng bản thân tôi, thực sự quá nhỏ yếu.

Aaaa ——

Tôi hét thật to trong lòng, ảo tưởng nếu như mình là một Saiyan thì tốt rồi.

Tất cả những gì cả nhà Đại Lý và Tiểu Lý đã làm lần lượt lóe lên trước mắt tôi.

Xấu xa, tham lam, kiêu ngạo, phóng túng, những gì họ đã làm đơn giản chính là không phải biệc con người làm.

Nghĩ đến những thứ đó.

Các lỗ chân lông trên khắp cơ thể tôi dường như đều thức tỉnh.

Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa ——

Chân tay tôi thình lình nóng lên.

Vợ của Đại Lý thấy tay chân tôi động đậy thì giật mình nhảy dựng, rướn người về phía trước nhìn tôi.

"Đây là làm sao vậy?”

“Mau lên!” Ông Lý ở bên tai tôi hét lên.

Tôi dồn hết sức lực vào cổ, vung đầu thật mạnh, trán đập thẳng vào trán của vợ Đại Lý ——

"Bốp!”

“Ái!”

Vợ Đại Lý hét chói tai như heo bị chọc tiết, ngã ngửa ra.

Tôi đột nhiên cảm thấy toàn thân chấn động, từ từ bay lên, đỉnh đầu thoáng mát lạnh.

Tôi phát hiện mình đã hóa thành nửa trong suốt, chồng lên cơ thể của ông Lý, nhưng đang từ từ di chuyển, một nửa đầu tôi đã thò ra ngoài.

Đại Lý lập tức giật nảy mình, buông tay lui về phía sau.

Ông Lý đột ngột đứng dậy, giống như một con quỷ nhảy dựng lên.

Một tay túm Đại Lý, một tay túm Tiểu Lý, hệt như xách hai cái gối, túm bọn họ về phía sân ga trước mặt.

Đại Lý và Tiểu Lý đều sợ hết hồn, oa oa hét lớn:

"Ông nội, ông nội! Cháu là cháu trai của ông đây mà!"

Vợ Đại Lý Tiểu Lý cũng nhào lên, vừa kéo chồng mình lại vừa hét lớn:



"Lão yêu tinh điên rồi!"

“Có ai không?!”

Tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra trong vòng vài giây, những người xung quanh hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Tôi đột nhiên cảm thấy cơ thể mình chợt lắc, ông Lý bỗng nhảy dựng lên, hệt như đang bay.

Một tay túm hai vợ chồng Đại Lý, một tay túm hai vợ chồng Tiểu Lý, cùng bay lên.

Hai đứa chắt trên mặt đất đều há hốc mồm kinh ngạc, ở đần ra đó.

Một nửa thân tôi đã rời khỏi cơ thể của ông Lý, nhưng hai chân tôi vẫn ở trong người ông.

Tôi thấy đoàn tàu sắp vào ga, đang dùng tốc độ cực nhanh lao về phía chúng tôi.

Lão Lý ngẩng đầu ngước nhìn tôi.

"Ông xin lỗi con, con nhắm mắt vào đi!”

Tôi nhếch miệng, nước mắt nước mũi giàn giụa đầy mặt.

Trước khi tôi nhắm mắt, ông Lý mỉm cười với tôi, vẻ mặt ấy vẫn y hệt như trước.

Khi đó, ông ấy đã cho tôi đồ ăn vặt, trò chuyện với tôi, kể cho tôi nghe những câu chuyện về nước ngoài, cổ vũ tôi sau này bước ra ngoài, ngắm nhìn thế giới rộng lớn hơn, theo đuổi ước mơ của mình.

Trong trái tim tôi, ông Lý là người bạn đầu tiên mà tôi quen biết sau khi tới Viện Mỏ.

Cũng là người bạn thân thiết nhất.

Không ngờ rằng lại phải vĩnh biệt ông theo cách này.

Tôi nhắm mắt lại.

Trong bóng tối, tiếng pháo nổ rôm rốp nối tiếp nhau vang lên.

Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi đã hoàn toàn rời khỏi cơ thể ông Lý, đang lơ lửng phía trên nhà ga.

Tàu đã dừng ở trạm, sân ga nhuộm một màu đỏ tươi.

Tôi mơ hồ nghe thấy tiếng la hét của rất nhiều người và tiếng huýt còi chói tai từ bên dưới vọng lên.

Âm thanh càng lúc càng xa, tôi lơ lửng trong không trung, thấy tay chân mình cuối cùng cũng có thể hoạt động trở lại, nhưng đều trong suốt, tôi lại bắt đầu hoảng sợ, không biết phải làm sao.

Thình lình, có một sức mạnh từ nơi xa vù một tiếng nhào đến, hút lấy tôi.

Tôi lại lần nữa mất đi ý thức…