Chương 25: Ba Loại Năng Lực

Tập 2: TIỂU LÔI

Tác giả: Nhị Đại Vương

“Sau đó thì sao?” Tôi hỏi.

Trần Vĩ nhìn tôi, vẻ kinh hoàng trên khuôn mặt dần trở nên đầy ấm ức, nó đột nhiên hét to:

"Không biết! Tao không biết! Tao không làm gì Tiểu Huệ cả! Nhưng mọi người không ai tin! Không ai tin hết! Aaaaaa!!!”

Chú Trần nghe thấy động tĩnh, vội vàng đi vào ấn chặt nó, tôi cũng ở bên cạnh giúp đỡ.

Chú Trần với lấy lọ thuốc, lại định cho nó uống thuốc. Nhưng Trần Vĩ lập tức hất văng thuốc trong tay bố mình đi, những viên thuốc trắng bay tứ tung khắp nơi.

"Con không điên! Con không điên! Con đã gặp ma mà! Sao mọi người không tin lời con nói chứ!”

Tôi vội vàng trấn an Trần Vĩ, rồi bảo chú Trần cứ ra ngoài đi đã.

Chú Trần đi đến cửa, mắt nhắm lại.

"Kim Giác, xin con, giờ nó chỉ nghe lời con thôi.”

Sau khi tôi ngồi xuống, Trần Vĩ lại nói:

"Họ bảo là tao có mưu đồ bất chính với Tiểu Huệ, còn định kiện tao, người nhà muốn đưa tao vào viện An Định, Kim Giác, hôm nay tao chỉ cần một câu của mày thôi…”

Đôi mắt của Trần Vĩ ngậm đầy nước mắt, nói:

“Tao bị điên hay là đυ.ng phải ma quỷ?”

Tôi lưỡng lự một lát rồi đáp:

"Yên tâm đi, mày không điên."

"Vậy hôm đó mày đã nhìn thấy gì trên người Tiểu Huệ?”

"Không có gì, chỉ là một cánh tay thôi.”

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Lưu Tiểu Huệ, thì đã thấy trên vai Lưu Tiểu Huệ đặt một bàn tay nhợt nhạt tái xanh.



Móng tay rất dài, ngón tay từng nhịp một nâng lên hạ xuống, giống như đang đánh đàn vậy, rất tao nhã.

Trần Vĩ vừa nghe thế thì bật khóc, giống nhưng đã có người hiểu được nỗi oan ngút trời của mình.

"Tao biết đó là một bàn tay mà…”

"Mày thấy được à?”

"Tao không thấy, nhưng lúc Lưu Tiểu Huệ ngồi phía sau vỗ vai tao, tao mới biết ——”

Trần Vĩ mở to hai mắt, nỗi kinh hoàng đêm đó vẫn còn chưa tiêu tan.

" —— Từ đầu đến cuối, cô ấy chưa bao giờ ôm tao, vòng tay đã ôm tao... là một thứ khác!”



Trần Vĩ chộp lấy lọ thuốc bên cửa sổ ném xuống đất, liên tục hét lên:

"Tao không điên! Tao không điên!"

Thấy vẻ mặt kích động của Trần Vĩ, tôi vội vàng phụ họa đúng đúng đúng.

Nhưng thực ra tôi vẫn chưa nói với nó…

Khi tôi nhìn thấy Lưu Tiểu Huệ lần đầu tiên, trên vai cô ta có đặt một bàn tay.

Nhưng khi cô ta đi xuống cầu thang, lưng, vai, eo, chân…

Tổng cộng có đến sáu, bảy bàn tay nhợt nhạt xanh tái.

Móng tay rất dài, vừa chảy ra máu, vừa cấu xé thứ gì đó trên người Lưu Tiểu Huệ, giống như mang theo nỗi hận vô tận.

Còn tiếng lạch cạch mà Trần Vĩ nghe thấy khi lái xe.

Nếu tôi đoán không lầm, thì chắc đó là tiếng ngón tay bị nan hoa xe đạp cắt đứt.

Những chuyện này tôi không nói cho nó biết.

Chỉ cần Trần Vĩ biết là tôi cũng nhìn thấy bàn tay kia, thì nó an tâm rồi.

Ít nhất có thể chứng minh rằng nó không hề điên, chỉ là nó đã đυ.ng phải thứ gì đó thôi.



“Thứ đó đã mê hoặc cả mày và Tiểu Huệ.” Tôi nói.

"Mê hoặc? Là sao?”

Tôi nói với Trần Vĩ rằng, những thứ đó có ba loại năng lực chủ yếu, tức là con nào cũng có: Mê hoặc, che giấu và hù dọa.

Cái gọi là mê hoặc chính là năng lực làm cho người ta lú lẫn tin theo.

Bất kỳ cảm giác nào trên cơ thể, hoặc nghe thấy ai đó nói bên tai, hoặc cảm xúc tức giận, phấn khích hay sợ hãi không thể giải thích được đều là tác dụng của loại năng lực mê hoặc này.

Đương nhiên, khả năng mạnh nhất chính là mê hoặc tâm trí, khiến con người vô ý thực hiện những hành động mà người khác cho là ngớ ngẩn, gây ra những việc không thể giải thích được.

Sau đó thì là che giấu, tức là làm cho một số thứ mà bản năng của mình có thể cảm giác được, nghe được, thấy được nhưng lại không tác động vào được.

Cuối cùng là hù dọa, đó chẳng qua chỉ là biến thành bộ dạng đáng sợ để hù dọa người khác thôi.

Tóm lại, đều là công kích tâm lý hoặc cảm nhận, nếu không quá để ý thì sẽ không sao, đều là ảo giác cả.

Đương nhiên, tôi cũng không nói với Trần Vĩ rằng đó cũng chỉ là mấy loại năng lực cơ bản, còn nếu như ác quỷ đạt đến cấp cao hơn sẽ có những năng lực đáng sợ hơn nhiều

Trần Vĩ nhìn tôi chằm chằm, nói:

"Ảo giác á? Mày có biết tao tỉnh lại ở đâu không? Ở tận huyện Từ rồi, hai bánh của xe đạp cũng cháy đen cả! Loại quỷ nào có thể mê hoặc tao thành nông nỗi đó chứ?”

Lòng tôi thầm kinh sợ.

Tôi biết Trần Vĩ đã gặp phải thứ gì đó, nhưng không ngờ nó lại gặp phải thứ kinh khủng đến vậy.

Những người anh em bình thường không hề có bản lĩnh này.

Trần Vĩ thấy vẻ mặt tôi có chút không đúng thì lại hoảng loạn, sờ lên khắp người.

"Có phải mày đã nhìn thấy gì trên người tao không?”

Tôi không nói gì cả.

Tất nhiên mấy cái tay kia sớm đã không còn trên người Trần Vĩ nữa, nhưng trong nhà nó…

Tụ tập đầy các anh chị em.