Chương 1

Lần đầu tiên Chu Nhượng nhìn thấy Trình Chiêu, anh nói đùa với tôi: "Không biết vì sao khi nhìn thấy cô ấy, tim anh đập nhanh hơn một nhịp."

Tôi căng thẳng, lập tức mím môi theo bản năng.

Tôi biết lý do tại sao, bởi vì cô ấy là nữ chính.

Tôi quen biết Chu Nhượng hai mươi năm, từ lúc còn bi bô tập nói, cả hai đã chơi với nhau.

Mọi người bảo đây gọi là thanh mai trúc mã.

Chu Nhượng không giống như tên của mình, anh không trở thành một quân tử khiêm tốn lễ phép theo như nguyện vọng của người lớn, ngược lại còn đi gây sự khắp nơi, đua xe đánh nhau cái gì cũng biết, không ai quản được anh.

Ngoại trừ tôi.

Lúc tôi biết thế giới mình đang sống là một cuốn tiểu thuyết thì cũng là lúc tôi chuẩn bị ra nước ngoài.

Tối hôm đó, Chu Nhượng đứng bên ngoài nhà tôi cả đêm, mưa to xối xả, cả người anh ướt như chuột lột, nhưng lại vứt bỏ mặt mũi kéo tay tôi, bảo tôi đừng đi.

Đêm đó tôi mơ một giấc mơ. Tôi mơ thế giới mình đang sống thật ra là một quyển tiểu thuyết, và nam chính tất nhiên là Chu Nhượng.

Tôi cứ ngỡ mình là nữ chính, nhưng thật không may, sự thật không phải như vậy.

Trên đường ra nước ngoài, tôi đã gặp tai nạn, từ đó trở thành ánh trăng sáng mà Chu Nhượng không thể nào quên. Chu Nhượng đau khổ đến mức không muốn sống, mãi cho đến một năm sau, anh gặp được nữ chính cũng là vũ công…

Trong câu chuyện này, tôi là người bắt đầu nhưng cô ấy lại là người kết thúc.

Dường như nhận ra cảm xúc của tôi không đúng, Chu Nhượng thu lại dáng vẻ cà lơ phất phơ kia, nghiêm mặt hỏi tôi: “Sao vậy?”

Tôi lắc đầu, miễn cưỡng nở nụ cười.

Một nụ cười thật khó nhìn.

Không lâu sau tôi nhận được bản kiểm điểm của Chu Nhượng, trên đó viết: Chu Nhượng biết sai rồi. Thứ nhất, Chu Nhượng không ghen tuông vì Trần Kim Hạ nhận thư tình của người khác. Thứ hai, Chu Nhượng không nên nói bậy bạ chọc Trần Kim Hạ đau lòng, nhưng nguyên nhân Chu Nhượng làm vậy là vì muốn Trần Kim Hạ ghen…

Anh hối lỗi, sau đó anh lại tiếp tục tái phạm, sau đó nữa anh lại hối lỗi. Cứ như vậy, bây giờ trong tay tôi có cả chồng giấy kiểm điểm của anh, tôi còn đóng lại thành cuốn sách, Chu Nhượng mỗi lần nhìn thấy nó đều đỏ bừng hai tai.

Ngày tôi phát hiện Chu Nhượng dần quên hết mọi thứ liên quan đến tôi là ngày trở về nhà cũ ăn cơm.

Người lớn trong nhà thường hay trêu ghẹo lúc học cấp ba, Chu Nhượng vì tôi mà trốn học đánh nhau. Khi đó tôi bị đám lưu manh lớp bên trêu chọc, sau khi Chu Nhượng biết chuyện thì liền đánh cho bọn họ một trận.

Kết quả, tên lưu manh đó sau này mỗi lần nhìn thấy tôi đều đi đường vòng. Chu Nhượng bị phê bình trước toàn trường, về nhà còn ăn một trận gia pháp.

Trước đây, mỗi khi tôi tức giận, anh luôn mềm giọng dỗ dành tôi. Nhưng bây giờ, anh lại do dự hỏi tôi: “Có chuyện đó sao? Sao anh không nhớ?”