Chương 20: Hôn tôi

Không gian rộng lớn lại cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ quấn vào nhau.

Vành tai mềm đỏ bừng lên, cảm giác như rất nóng. Cô gái cúi thấp mặt, mái tóc đen dài xoã ra che giấu cơ thể nõn nà.

Váy áo mỏng manh rất nhanh đã bị kéo xuống, lộ ra nước da non mềm như bạch ngọc. Đồi núi ngại ngùng bị cánh tay nhỏ che chắn. Vòng eo thon nhỏ luôn chiếm lấy sự chú ý của hắn lúc này hoàn toàn phơi bày.

"Phong Miên."

Âm thanh của Mạc Khiến Thần vang lên, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng. Cô gái nhỏ ngượng ngùng ngẩng mặt nhìn hắn. Con ngươi sâu hút mạnh mẽ xâm lược đôi mắt của cô.

"Em biết khi nãy sau khi em đi đã có người đến muốn quyến rũ tôi không?"

Hắn phát hiện cô gái này không hề có ý thức phòng bị. Mạc Khiết Thần dịu dàng nhìn cô, nâng tay vén tóc ra sau tai giúp cô.

"Vậy ngài bị quyến rũ rồi sao?"

Cánh môi nhỏ mấp máy, giọng nhẹ bẫng. Cô gái nhỏ không mấy phân tâm, tay vẫn chắc như khiên đặt trước người mình. Đôi mắt của Phong Miên rất đẹp, dường như lúc nào cũng luôn lấp lánh. Gò má hồng hào biểu lộ rõ sự ngượng ngùng khi bị ánh mắt của hắn đảo qua cơ thể.

Mạc Khiết Thần không đáp lại cô, lòng bàn tay tiếp xúc trực tiếp với nước da mềm mại khiến hắn yêu thích cực kỳ, ma sát đến mức eo nhỏ bắt đầu nóng lên, có hơi đau. Phong Miên mím môi, tầng nước mỏng hình thành trong hốc mắt.

"Sao có thể chứ?"

Khí nóng thổi vào tai cô, như biến thành một con rắn quấn lấy vành tai trơn mịn, trêu chọc không ngừng. Lòng bàn tay nóng bỏng di chuyển, đi qua từng tấc da thịt băng thanh ngọc khiết, làm cô gái nhỏ run lên, hơi nước cũng đầy ắp trong mắt, lóng lánh vô cùng.

Mạc Khiết Thần như sói lớn bắt được thỏ nhỏ, trước khi ăn vào sẽ thưởng thức cho no nê hương vị của con mồi đang run rẩy trong móng vuốt của mình. Phong Miên có chút gấp gáp, cánh tay cố gắng ghìm chặt cơ thể mình, đè đến biến dạng hai chiếc bánh bao trắng mềm trên người.

"So với người khác, tôi thích bị em vô tình quyến rũ hơn đấy."

Cánh môi lạnh lẽo hôn lên bả vai trần của cô, bàn tay bên dưới cạy mở cánh tay gầy, chạm đến chân núi đàn hồi. Xúc cảm mềm mại khiến hắn hơi híp mắt, bên mũi toàn bộ đều là mùi hương thảo mộc trên người cô, dễ chịu vô cùng. Sống mũi cao thẳng, cọ những cái nhẹ hều lên hõm cổ và bả vai của cô.

"Tiên, Tiên sinh..."

Giọng của cô gái lắp bắp, muốn đẩy hắn ra nhưng lại vướng mắc bởi phải che người, cuống quýt không biết nên làm sao. Đôi mắt nhắm lại, nước mắt bị ép chảy ra, ướt đẫm hàng lông mi cong dài.

Mạc Khiết Thần chen vào trong tay cô, thay thế lòng bàn tay non mềm kia bao bọc lấy mảnh mềm mại trắng bóc. Phong Miên rụt cổ, cả cơ thể run lên bần bật, hoảng loạn mở bừng mắt nhìn hắn. Đập vào mắt cô là mái tóc rối loạn của Mạc Khiết Thần đang vùi trước ngực mình, hơi thở của hắn nặng nề, phả vào làn da của cô khiến cô cảm giác nó đã nóng bừng lên. Hai tay Phong Miên bị hắn gạt ra, chống đỡ vào bờ vai mạnh mẽ của hắn.

Đồi núi bị hắn chiếm lấy lãnh địa, đổi khách thành chủ, thoải mái trêu chọc. Mạc Khiết Thần chạm tay lên điểm nhỏ cao ngạo, bóp nhẹ một cái, đầu ngón tay nóng bỏng mân mê qua lại. Cảm nhận được cô rùng mình, hắn dừng lại, đưa mắt lên nhìn gương mặt cô.

Mặt nhỏ đỏ như cắt ra máu, hai mắt lộ rõ sự bối rối nhìn vào hắn. Môi mềm mím lại thành một đường, run nhè nhẹ. Bàn tay đặt trên vai hắn bấu chặt, móng tay đâm vào da thịt rắn chắc khiến hắn hơi đau. Cô gái nhỏ toàn thân không chút che dấu lộ hết ra nửa thân trên quyến rũ, làn da căng mịn trắng nõn dưới ánh đèn mờ nhạt trong căn phòng.

"Sợ rồi?"

Mạc Khiết Thần buông tay khỏi nơi mềm mại mới khai phá, lại lần nữa tìm đến eo nhỏ nhẹ nhàng ôm lấy, kéo cô dựa sát lại mình. Mềm mại va đập với l*иg ngực vạm vỡ, cảm giác ẩn ẩn đau truyền đến đại não. Phong Miên không kịp kìm lại than nhẹ một tiếng, đưa tay ra ôm lấy ngực, chắn giữa hai cơ thể không mảnh vải. Cô ngồi trên đùi Mạc Khiết Thần mà giống như đang ngồi trên đống lửa, thấp thỏm không yên.

"Phong Miên, hôn tôi."

So sánh ra thì cô càng chắc chắn Mạc Khiết Thần thích hôn môi hơn.

Phong Miên một tay bám vào hắn, một tay ôm ngang người, rướn lên hôn hắn. Cánh môi chạm vào nhau lập tức nước chảy mây trôi, hắn như tìm về chốn cũ, hoành hành ngang dọc trong khoang miệng thơm tho. Mạc Khiết Thần luồn tay vào tóc mềm, ấn cô xuống tiếp tục nụ hôn sâu. Bàn tay to lớn vươn lên, nhẹ nhàng vuốt ve mảnh mềm mại mẫn cảm của cô gái.

Phong Miên bị cuốn vào nụ hôn của hắn, hai mắt có chút mê man vô thần. Một bên đồi núi bị hắn bao bọc lấy, chậm rãi khơi gợi lên những cảm xúc không tên trong cô. Đầu ngón tay hơi chai sạn như có như không lướt qua điểm nhỏ làm cô gái rùng mình, móng tay đâm vào da thịt hắn.

Cô gái nhỏ cuối cùng cũng không thể kiểm soát nổi sự tình. Nụ hôn của Mạc Khiết Thần dời xuống cần cổ yếu ớt, rơi xuống bả vai trần mịn màng, dừng lại nơi bầu bĩnh nhạy cảm của cô. Điểm hồng hào đứng thẳng tắp trong không khí, run rẩy như một búp hoa nhỏ đang đợi người chăm sóc tưới nước. Sau nụ hôn Phong Miên có chút ngây ngốc, cô tròn xoe mắt nhìn theo từng động tác chậm rãi của hắn đang đốt lửa trên người mình.

"Tôi hôn em nhé?"

Cô dẩu môi, gật đầu.

Nhưng thứ cô đợi chờ không dừng lại ở môi cô, mà xúc cảm nóng ấm truyền đến từ bên dưới. Phong Miên kinh hô, bụm tay lên ôm gương mặt đỏ bừng.

Cánh môi mỏng âu yếm từng tấc da thịt nhẵn nhụi, nâng niu đồi núi trong tay, dịu dàng hôn xuống. Nóng ấm bao quanh, kí©h thí©ɧ tất cả những giác quan khao khát cảm nhận được sự mới lạ.

"Tiên, Tiên sinh, ngài như vậy..."

Phong Miên lắp bắp, hai mắt trợn to nhìn xuống. Cơ thể liên tục bị khơi gợi lên những cảm giác mới lạ, sự ngại ngùng bủa vây lấy cô. Phong Miên muốn đẩy hắn ra, nhưng cô như thể bị hút hết sức lực, động tác nhẹ hều chẳng đả động gì đến hắn. Mặc cho Mạc Khiết Thần ôm lấy cô gắt gao đòi hỏi.

.

.

.