Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kim Thụ Đại Khôi

Chương 129: Đến Vụ Tinh Hải

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi Khôi Vũ rời đi, Cửu Thiên Vũ Đế liền tức tốc thông tri cho 3 vị Thánh chủ còn lại kia:

"Tông chủ sư đệ có việc gì mà cấp tốc gọi bọn ta vậy?"- Lý Thái Tổ đến sớm nhất hỏi.

"Sư huynh, sao không chờ chúng ta đến đủ rồi hỏi cũng không muộn, tông chủ sư huynh đỡ phải mất công nói nhiều lần!"- vị lão giả mặc áo bào màu vàng là Thuận Thiên Thái Tổ lên tiếng sau khi cùng đến với Thánh chủ Đinh Tiên Hoàng.

"Các vị sư huynh sư đệ, thời gian sắp tới có lẽ tông môn phải trông chờ vào các vị, ta dự định bế quan 1 thời gian..."

"Sư huynh, không lẽ huynh sắp..."- Thuận Thiên Thái Tổ giật mình hỏi thử.

"Ta cũng không chắc chắn lắm nhưng vừa rồi đột nhiên ngộ ra 1 chút gì đó, lần bế quan này sợ là sẽ rất lâu, nhưng ta tin là các vị sư huynh đệ có thể bảo vệ tốt tông môn..."

"Tốt lắm, sau khi sư phụ quy tiên, đệ lại là người vượt lên trước chúng ta, cũng là minh chứng cho thấy năm xưa sư phụ không có chọn lầm người..."- Lý Thái Tổ gật đầu đáp.

"Sư đệ cứ yên tâm đột phá, tông môn cứ giao cho chúng ta, chỉ cần còn 1 hơi, nhất định chúng ta sẽ không để kẻ khác giẫm chân vào..."- Đinh Tiên Hoàng đáp lời.

Thời gian cứ dần trôi cho đến 15 năm sau khi Khôi Vũ không thể nào chịu được nữa, cũng là tổng thời gian 20 năm trời vậy mà cậu lại chỉ đột phá 2 tiểu cảnh giới nhỏ, cũng chính là Phụ Đằng cảnh tầng 3, nếu cứ thế này chắc chắn trong vòng 50 năm sẽ không thể đột phá được Ngưng Nguyên cảnh.

Lại nhìn qua Thương Vũ, xuất phát điểm của nó ngang bằng với cậu vậy mà hiện tại nó đã đột phá Phụ Đằng cảnh tầng 5, Cao Chấn trong suốt 20 năm cũng đột phá từ Tướng Tứ thất tầng đến Phụ Đằng cảnh nhị tầng không phải quá nhanh nhưng ở mức ổn định.

Lần này, Khôi Vũ quyết định ra ngoài tìm kiếm cơ duyên đột phá, cả Thương Vũ và Cao Chấn cũng đều nguyện ý đi theo, dù sao thì bọn họ cũng gắn bó với nhau từ lúc gặp ở Quán Thủ thành rồi. Thêm vào đó, Trần Nhật Duật cùng Lý Thường Kiệt cũng mò mẫm đi theo. Trần Nhật Duật thì nghe theo lời căn dặn của Cửu Thiên Vũ Đế, luôn đi theo sát cậu, còn Lý Thường Kiệt thì đơn giản là thấy Trần Nhật Duật đi nên cũng theo nốt.

Trần Nhật Duật không lâu đã đột phá Ngưng Nguyên cảnh trung kỳ, liền 20 năm đột phá 1 tiểu cảnh giới nhỏ, điều đó không mang tiếng phế vật chút nào, càng lên cao lại càng khó đột phá, linh khí lại càng là không đủ dùng. Nếu là Tích Khai cường giả, sợ rằng phải mất hơn trăm năm mới lên được 1 tiểu cảnh giới nhỏ.

"Sư đệ, tu luyện gặp khó khăn sao?"- Trần Nhật Duật quan tâm hỏi.

"Đúng là như vậy, đệ định đi thám thính 1 số bí cảnh nào đó!"

"Tốt, vậy chuyến đi lần này ta sẽ bồi tiếp sư đệ!"

"Sư huynh, liệu có làm lỡ chuyện tu luyện của bản thân không?"

"Sẽ không? Tu luyện bấy lâu nay, cũng đã đến lúc ra ngoài hoạt động gân cốt rồi..."

"Các ngươi muốn đi đã xin phép ta chưa?"- Lý Thường Kiệt bất ngờ xuất hiện nói.

Sau 20 năm, Lý Thường Kiệt cũng không chịu lép vế, thiên phú của hắn cũng không hề thua kém Trần Nhật Duật 1 tí nào. Nếu như không có Vạn Thụ Bảo Qủa của Khôi Vũ thì hiện tại hắn cũng sánh ngang với Trần Nhật Duật rồi. Tất nhiên là hiện tại hắn cũng đã đột phá Ngưng Nguyên sơ kỳ rồi.

Lại nói, Khôi Vũ sau khi rời đi, Mặc Luân hộ pháp cũng cẩn thận đi theo, mệnh lệnh của tông chủ vẫn là trên hết. Mà Khôi Vũ trong những năm qua cũng đã làm quen được với Mặc lão, cũng ít nhiều có chút thân thuộc cho nên hiện tại có chuyện khá là thoải mái. Chính vì thế mà Khôi Vũ cũng không ngại hỏi thêm mấy câu:

"Mặc lão, kiến thức của lão rộng rãi, không biết gần đây có bí cảnh gì có thể tiến vào không?"

"Theo như ta biết thì ngươi nên đi tới Vụ Tinh Hải, nơi đó nhân loại chúng ta vẫn chưa khám phá được hết, di tích cổ cũng rất nhiều, nhưng yêu thú cũng phát triển khá là mạnh mẽ, có thể cân nhắc..."

"Được, vậy thì tới Vụ Tinh Hải, có cường giả như Mặc lão đi theo, ta mới không sợ!"

"Tốt, vậy chuyến đi lần này lão phu bồi tiếp ngươi."

Vụ Tinh Hải nằm ở phía Nam Thánh Đạo tông, khoảng cách thì vô cùng xa xôi, gần như nó nằm cách biệt với thế giới nhân loại. Tuy nhiên, Mặc lão lại nói ở đó vẫn có nhân loại sinh sống hơn nữa cũng không thua kém gì Nhất phẩm tông môn là mấy. Chỉ có điều, điệu bộ rất thấp, bởi nơi này vẫn là địa bàn của yêu thú. Nhân loại có thể sinh sống ở đây cũng chính là bởi vì không động đến lợi của yêu thú, nếu không dù là cảnh giới Chân Đãng cũng không dám gây sự, bởi vì ngươi không phải chỉ đối mặt với 1 mình yêu thú cấp yêu Hoàng đâu mà theo sau đó là cả 1 đội quân yêu thú hùng mạnh nữa.

Khôi Vũ dùng pháp bảo phi hành cấp bậc huyền cấp thượng phẩm mà lão Hàn cho, cậu gọi nó là Phi Vân. Tốc độ của Phi Vân có thể sánh ngang với võ giả Ngưng Nguyên cảnh phi hành hết tốc lực không ngừng nghỉ, nhưng cuối cùng vẫn mất hơn 2 tháng mới tới khu vực của Vụ Tinh Hải cũng càng rõ ràng về khoảng cách của nơi này so với Thánh Đạo tông là xa xôi cỡ nào.

Sát biên giới giữa đất liền và tinh hải là Ngao Hải thành, lúc đến nơi, Khôi Vũ và nhóm người Trần Nhật Duật cùng tiến vào nghỉ ngơi thuận tiện chơi vài hôm để thám thính tình hình của Vụ Tinh hải.

"Mặc lão, người có dò ra được người mạnh nhất ở nơi này không?"

"Chỉ là 1 đám Ngưng Nguyên cảnh tiền kỳ, đám người các ngươi thừa sức đánh lại..."

"Thế thì thoải mái gây chuyện thôi!"-Lý Thường Kiệt hào hứng nói.

"Ngươi bớt kéo thù hận lại..."- Trần Nhật Duật nhíu mày.

"Liên quan gì đến ngươi..."

"Thôi được rồi, 2 vị sư huynh, chúng ta mau vào thành thôi."- Khôi Vũ đứng ra chen ngang 2 kẻ không biết điều này.

Ngao Hải thành cũng khá rộng rãi, dân số cũng lớn, quy mô so với Quán Thủ thành có vẻ lớn hơn 1 chút. Lính canh cổng thành tu vi cũng đạt tới Trúc Cơ tầng 5, gần đó không xa, Khôi Vũ còn cảm nhận được vài cỗ khí tức Phụ Đằng cao thủ đang quan sát mình nhưng nhanh chóng bị Trần Nhật Duật cùng Lý Thường Kiệt phản ứng lại khiến cho đối phương sợ hãi mà thối lui.

Tuy nhiên, vào thành chưa được bao lâu thì Khôi Vũ liền nhanh chóng nghe được tiếng khóc hét tuyệt vọng của 1 đứa trẻ nào đó. Đừng nói là cậu, Lý Thường Kiệt là người đầu tiên tiến lại gần. Cũng chính là khung cảnh 1 đám người lớn đang vây quanh 1 cậu nhóc chừng 5 6 tuổi bắt nạt nó. Nhìn nó, Khôi Vũ không khỏi nhớ đến Thương Vũ năm xưa, giờ cũng cao lớn hơn cậu mất rồi.

Không để Khôi Vũ hoài niệm nhớ lại, thì âm thanh chói tai của đám người kia lại vang lên, ngay cả dân chúng xung quanh cũng không dám quan tâm, giả vờ như không có chuyện gì mà rời đi, cao thủ 1 đám lớn lại càng là lơ đi hành động mà họ gây ra...

"Huhu...cầu xin các vị đại ca tha cho, cha mẹ ta mới mất hôm qua, nhà ta cũng đã bị các ngươi thu lấy rồi..."

"Hừ, xong là xong thế nào, cha mẹ ngươi chết thì ngươi phài trả nợ thay, trả không hết vậy thì bọn ta còn phải dằn vặt ngươi tiếp..."- 1 tên trong số đó lớn tiếng nói.

"Đúng thế, không trả tiền, vậy thì đánh, tuy nhiên nhóc con ngươi còn nhỏ như vậy sợ là không chịu được mấy cú đấm, vậy thì lột sạch quần áo kéo đi khắp thành..."

"Đừng mà...huhuhu...đừng...."

"
« Chương TrướcChương Tiếp »