Chương 132: Huyết mạch cao quý

Lát sau, 13 người của Bái gia lần lượt đứng ra, tất cả đều khá là sợ hãi, tinh thần có chút hoảng hốt nhìn về phía Bái Tràng cùng Trần Nhật Duật. Lúc này, Khôi Vũ cũng nhanh chóng truyền âm cho hắn:

"Sư huynh, không cần đuổi cùng gϊếŧ tận, sau này nhóc Long Đản kia sẽ tự mình trả thù cho cha mẹ nó, cho bọn chúng 1 bài học nhớ đời là được..."

Trần Nhật Duật nghe thấy thế cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, dù sao thì y cũng không muốn đắc tội cường giả liên quan đến sư phụ của mình a, ngay cả Lý Thường Kiệt bình thường hổ báo là thế nhưng mới vừa rồi bị đánh cho 1 trận nên y cũng bớt bớt lại rồi.

"Đám người các ngươi ỷ mạnh hϊếp yếu, nhưng hôm nay ta không gϊếŧ các ngươi, quả báo sẽ nhanh đến thôi, cứ cố gắng đi..."

"Cảm ơn thiếu hiệp đã tha mạng..."

"Cảm ơn..."

13 thanh niên trẻ tuổi nghe Trần Nhật Duật nói thế liền tức thì rối rít cám ơn lia lịa, ai cũng cảm thấy may mắn vì đối phương cuối cùng cũng chịu nhượng bộ.

"Ta chưa nói xong, mạng có thể tha nhưng lỗi lầm mà các ngươi gây ra thì phải chịu phạt..."

Không để cho đám người kia phản ứng lại, bằng tốc độ của 1 Ngưng Nguyên cảnh, chỉ trong vài giây ngắn ngủi toàn bộ 13 người đều nằm rạp xuống đất mỗi người ôm 1 bên chân của mình đau đớn hét lên. Trần Nhật Duật không chỉ đơn giản là đánh gãy chân của chúng mà là phế đi kinh mạch 1 chân kia, cũng tức là cho dù cái chân gãy kia có lành lặn trở lại thì cũng suốt đời bị tật đi khập khiễng cho tới chết.

Ra tay xong, Trần Nhật Duật liền lễ phép hướng nữ nhân trung niên kia nói:

"Tiền bồi, hi vọng lần tới người sẽ tới Thánh Đạo tông làm khách..."

"Các ngươi nên đi thôi..."

Dứt lời, bóng người của nàng cũng biến mất, trong 1 nơi nào đó tối tăm, nàng thở dốc đến cực độ, khóe miệng rỉ máu, bằng 1 cách nào đó, sinh lực bên trong cơ thể của nàng đang dần trôi đi 1 cách nhanh chóng dù là bằng mắt thường cũng có thể nhận rõ điều đó:

"Không được, ta phải nhanh chóng tìm ra người có Thiên Âm thánh thể ta mới có thể bảo toàn tính mạng, nếu không chưa tới 10 năm, ta sẽ tiêu tán thân đạo tử tiêu mất..."

............

Ở bên ngoài, Trần Nhật Duật nhanh chóng rời đi, người của Bái gia thậm trí là toàn bộ Ngao Hải thành này đều không được hắn để vào trong mắt, nói không khoa trương thì chỉ cần hắn và Lý Thường Kiệt hợp sức lại, dù Ngao Hải thành có ra bao nhiêu Ngưng Nguyên cảnh cũng vô dụng, bởi đơn giản thiên tài như bọn hắn xứng đáng được quyền kiêu ngạo.

Từ xa, 1 người lạ mặt từ từ đi tới, là 1 trung niên nho nhã trông khí chất không phải là kẻ tầm thường cho nên không ai coi thường người này:

"Các vị, thành chủ chúng tôi có lòng muốn mời các vị tới phủ làm khách!"

"Thành chủ Ngao Hải thành muốn gặp chúng ta?"- Trần Nhật Duật thản nhiên hỏi.

"Đúng vậy! Không biết các vị có thể bớt chút thời gian được không?"

"Ừm, vậy thì phiền đại thúc dẫn đường..."- Trần Nhật Duật gật đầu.

Dù sao bọn họ cũng tới nơi này chính là để thám thính tình hình của Vụ Tinh Hải, thành chủ nơi này có lẽ sẽ biết được không ít thông tin mà bọn họ cần.

Rất nhanh, đám Khôi Vũ đã gặp được thành chủ Ngao Hải thành. Thật bất ngờ chính là người này lại còn khá trẻ, tuổi tác sợ là không vượt quá Trần Nhật Duật cùng Lý Thường Kiệt là mấy, rất khó có thể tưởng tượng được còn trẻ như vậy mà đã có thể lên làm thành chủ. Lúc này hệ thống cũng đột nhiên lên tiếng:

"Người này có huyết mạch Nhân Hoàng tộc, hơn nữa phẩm chất còn cao hơn cả Trần Nhật Duật và Thương Vũ..."

Chưa cần hệ thống nói xong, Trần Nhật Duật và Thương Vũ đều đồng loạt cảm nhận được huyết mạch hoàng tộc của thành chủ Ngao Hải thành kia. Khôi Vũ cũng ngơ ngác hỏi lại hệ thống:

"Sao nhà ngươi mới gặp mà đã biết hắn cũng mang huyết mạch Hoàng tộc?"

"Cũng không có gì khó đoán, lần trước Thương Vũ thức tỉnh huyết mạch Hoàng tộc lại cùng ký chủ giao hoan, hệ thống sớm đã phân tích ra, cho nên cứ gặp người mang huyết mạch Hoàng tộc là dễ dàng phát hiện ra được..."

"Tốt, quá chuyên nghiệp, sau này không cho phép ngươi nhắc lại chuyện giữa ta và Thương Vũ nữa..."- Khôi Vũ đỏ mặt đáp.

Nghe hệ thống nhắc lại chuyện năm xưa, Khôi Vũ không tự chủ được mà liếc mắt sang nhìn Thương Vũ, nào ngờ nó cũng đang nhìn mình. Vội vàng, cái tên này nhanh chóng chuyển hướng nhìn, Khôi Vũ cũng giật mình đi quan tâm nhóc Long Đản.

"Ngươi là ai? Tại sao trên người lại mang huyết mạch Hoàng tộc?"- Trần Nhật Duật tò mò hỏi.

"Haha...kể từ lúc ta sinh ra, đây là lần đầu tiên ta gặp người giống mình hơn nữa lại còn có tới 2 người.!"

"Ngươi cũng là người thứ 2 ta gặp sau sư huynh thôi!"- Thương Vũ gật gù đáp lại.

"Được rồi, trước tiên xin tự giới thiệu tại hạ là Mạnh Khởi, vào 5 năm trước bắt đầu tiếp quản Ngao Hải thành này..."

"Ngươi thức tỉnh huyết mạch từ khi nào?"- Trần Nhật Duật hứng thú hỏi.

"Không biết nữa, từ khi sinh ra đã thế?"

"Cái gì, ngươi không cần thức tỉnh ư? - Trần Nhật Duật cả kinh nói.

"Có lẽ đúng là như vậy? Điều này bất ngờ lắm ư!"- Mạnh Khỏi nghi ngờ hỏi.

"Đúng vậy, sư phụ ta có kể lại, người mang huyết mạch Nhân Hoàng tộc tất cả đều phải thức tỉnh mới có, không thể nào tự nhiên sinh ra đã mang trong người được..."- Trần Nhật Duật gật đầu nói.

Nhưng hệ thống trong đầu lại phản bác lời nói của Trần Nhật Duật:

"Sai, Mạnh Khởi này có khả năng sinh ra đã mang huyết mạch tối cao mà không cần thức tỉnh..."

"Hệ thống ngươi nói gì vậy? Thế còn Thương Vũ với sư huynh ta thì sao? Ngươi giải thích thế mào về trường hợp của 2 người bọn họ..."- Khôi Vũ cũng rối rắm hỏi lại

"Từ xưa đến nay, tất cả các loại huyết mạch tối cao đại đa số phải cần thức tỉnh mới có được, nguyên nhân chính là bởi thủy tổ của các chủng tộc đó ngay từ đầu cũng chỉ là huyết mạch bình thường nhất. Sau khi họ vô tình thức tỉnh liền ký kết Đạo Quả với Thiên Đạo, nếu được Thiên Đạo chấp nhận, từ nay sẽ có thêm sinh linh cũng có thể tự mình thức tỉnh huyết mạch. Tuy nhiên, vẫn còn 1 vài trường hợp ngoại lệ, cũng chính là 1 số sinh linh từ khi sinh ra đã mang trong mình Đạo Quả Khí Vận, nói nôm na chính là có được thứ đó thì không cần thức tỉnh huyết mạch nữa mà nó đã có sẵn trong người dần dần huyết mạch cũng tự mình lớn mạnh để thúc đẩy quá trình tu luyện..."

"Cho nên mới nói, dù ở 1 nơi như thế này, Mạnh Khởi kia không tài nguyên tu luyện lớn lao của tông môn cũng có thể tự mình lớn mạnh ư..."

"Đúng là như vậy!"

Nghe hệ thống trả lời, ánh mắt Khôi Vũ liền sáng rực lên nhìn về phía Mạnh Khởi, thật sự là quá hâm mộ người này, dễ dàng tu luyện như vậy cậu cũng muốn a...

"Ngươi nên bái nhập vào Thánh Đạo tông, thiên phú của ngươi ở nơi này sẽ không thể nào phát huy được."-Trần Nhật Duật ngỏ lời.

"Hiện tại ta chưa có ý định rời khỏi nơi này, chỉ muốn an phận làm 1 vị thành chủ nhỏ bảo vệ gia viên của mình..."

"Vậy thì tốt nhất ngươi nên quản người trong thành cho tốt, cái đám ngu dốt kia mà chọc phải cường giả sẽ mang họa diệt thành..."-Lý Thường Kiệt nhăm nhe đáp, trong lòng vẫn chưa bớt tức giận.

"Lần này đúng là đã dung túng cho 3 đại gia tộc kia, phủ thành chủ này đã quá nhân từ với bọn họ rồi..."

"Được rồi, tùy ngươi thôi, lần này chúng ta tới không phải là muốn gây chuyện mà là muốn thăm dò tình hình Vụ Tinh Hải..."