Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kim Thụ Đại Khôi

Chương 24: Hắc Xạ Ngọc

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhưng do trên đường đi lại vô tình đi qua địa điểm làm nhiệm vụ, hết cách Khôi Vũ đành phải hoàn thành nó trước, làm xong rồi thì lại càng thoải mái hơn. Và thật sự đúng như nhiệm vụ đã suy đoán, đám Hắc Xạ Ngọc lại đạt đến cấp 2 mà không chỉ là 1 đầu mà lại có đến tận 5 đầu cấp 2, cao nhất vẫn là cấp 2 tầng 2.

Sau khi phát hiện ra chúng, lão Hàn lại ra vẻ muốn Khôi Vũ cầu xin mình ra tay, nhìn vể mặt muốn ăn đòn của tên này Khôi Vũ không thèm đáp lại. Trước vào thôn làng để luyện hóa linh dịch tăng thực lực đã.

Đầu tiên, gốc Đoạn Tùng thảo được hệ thống trợ giúp chuyển hóa thành tâm cảnh, còn tu vi thì không có tăng lên được bao nhiêu. Sau đó, 4 viên thú hạch được hệ thống chuyển hó hoàn toàn thành điểm kinh nghiệm, Khôi Vũ trực tiếp đột phá Luyện Khí cảnh thăng lên Trúc Cơ tầng 3.

Tiếp tục Khôi Vũ đòi luyệnn hóa nốt giọt linh dịch kia thì bị hệ thống từ chối, dù có nói thế nào nó cũng không chịu. Mặc dù bực tức nhưng với thực lực trước mắt thì đã đủ để ứng phó với đám yêu Ngọc kia rồi.

"Đinh!!! Ký chủ bắt đầu thức tỉnh huyết mạch không rõ ràng, tiến độ thức tỉnh 1,3%, sẽ tăng lên theo cảnh giới của ký chủ..."

Hệ thống vừa dứt lời thì xung quanh Khôi Vũ phát ra ánh sáng màu trắng, giữa trán còn hiện lên ấn ký gì đó lúc ẩn lúc hiện, không quá rõ ràng, nhưng chỉ được 1 lúc rồi hoàn toàn biến mất, ngay cả ánh sáng trắng vừa rồi cũng không thấy đâu nữa.

Thiên Hàn ở bên ngoài cửa dường như cũng phát giác được điều gì đó, mặc dù không quá rõ ràng nhưng khóe miệng lại nở 1 nụ cười quỷ dị, rồi lại làm ngơ thản nhiên như không có chuyện gì cả.

Trong phòng, Khôi Vũ kinh ngạc dò hỏi hệ thống, nhưng nó lại nói rằng không tra xét được cái gì, lại còn chê Khôi Vũ quá yếu khiến quyền hạn của nó cũng bị khóa lại. Bực tức, Khôi Vũ mặc kệ nó rồi chạy ra khoe với lão Hàn.

Bước ra khỏi phòng, mặt Khôi Vũ vênh lên nhìn lão Hàn, dương dương tự đắc khoe tu vi Trúc Cơ tầng 3 của bản thân ra. Biết thừa là không dấu diếm được tên đó, thà rằng chủ động khoe khoang còn trêu tức được tên kia nữa, tội gì mà không làm.

"Nhìn đi, với thực lực siêu việt này thì hạ đám yêu thú kia cực kì dễ dàng..."

"Chứ không phải là nhờ Đoạn Tùng thảo cùng thú hạch mà ta lấy hộ cho sao!"

"À...ừ thì...đó chỉ là 1 phần...đúng, mấy cái thứ đó chỉ là 1 phần mà hôi, quan trọng là do thiên thú của ta siêu phàm..." - Bị nói trúng tim đen, Khôi Vũ ấp úng đáp trả.

"Ồ...thật sao..."

"Thôi không nói nữa, ta về phòng ngủ, mai còn có sức mà đi làm nhiệm vụ..."

Tưởng tối nay sẽ được ngủ ngon, nào ngờ vừa mới bước vào phòng thì cửa đã được đóng lại, Khôi Vũ lại còn tưởng là tên kia tốt bụng đóng cửa phòng giúp mình. Nhưng sự thật thì tên kia lạ theo cả vào phòng của mình.

"Này! Ngươi làm trò gì vậy? Mau về phòng của mình đi!"

"Đêm nay chúng ta ngủ chung đi..."

"Không được..."

Mặc kệ có phản kháng cỡ nào, Khôi Vũ vẫn bị lão Hàn lôi lên giường với tu thế thật là kì cục.

"Ngươi làm trò gì vậy? Chúng ta đều là nam nhân đó!"

"Thì có sao? Ta thích..."

Còn đang định chu mỏ ra chửi rủa thì bất ngờ cái miệng Khôi Vũ bị chặn lại, Khôi Vũ bị cưỡng hôn mà kẻ đó lại còn là nam nhân, mặc dù hơi sốc nhưng lại chẳng thể giãy dụa được gì, cả 1 đêm dài cứ như vậy qua đi.

Hôm sau tỉnh lại, cả người có chút mệt mỏi, tinh thần thì uể oải. Nói thật là chuyện bị cưỡng hôn từ đêm qua đến giờ Khôi Vũ vẫn chưa thể quên được. Lúc đầu còn có chút phản kháng nhưng 1 hồi lâu bản thân lại có chút thích thích. Nghĩ đến đây, Khôi Vũ bèn tự tát vào má mình 2 cái cho tỉnh lại. Lúc này Khôi Vũ cũng chỉ có thể đổ lỗi là do tên kia quá mạnh, còn bản thân là quá yếu nên mới bị động như vậy, bản thân ta là thích nữ nhân xinh đẹp cơ...

"Á...á...á...cứu mạng...đám yêu quái lại xuất hiện rồi..."

Tiếng hét thất thanh của đám thôn dân đã phá vỡ sự tĩnh lặng vốn có của ngôi làng. Khôi Vũ vội vàng hất người lão Hàn sang 1 bên rồi tức tốc chạy chạy bên ngoài để xem xét tình hình.

Chính là đám Hắc Xạ ngọc, chúng lại tấn công nhân loại, nhìn sơ sơ đợt tấn công này lại chỉ có cấp 1 tầng 8 là cao nhất. Chỉ là số lượng có chút nhiều, gần 30 đầu Hắc Xạ Ngọc.

Thực lực của loại yêu thú này yếu hơn so với đám yêu thú cùng cấp khác, chủ yếu chúng dựa vào tốc độ cực nhanh của bản thân để săn mồi bất ngờ. Hơn nữa đối tượng săn mồi của chúng lại còn là những thôn dân yếu ớt không biết tu luyện là cái gì, thì lấy đâu ra sức lực để mà chống lại, chỉ có thể phí công chạy 1 hồi rồi bị bọn chúng cắn nuốt.

Bắt giặc phải bắt vua trước, Khôi Vũ nhanh chóng lao lên tấn công 1 đầu Hắc Xạ ngọc tầng 8 đỉnh. Đầu yêu thú này khá thông minh, mục tiêu của nó lại là đám trẻ con 9 10 tuổi trong làng. Như vậy việc hấp thu máu thịt sẽ gần như không lẫn tạp chất nào cả.

Nó thấy Khôi Vũ đang chuẩn bị tấn công mình thì cũng quay lại đáp trả. Chẳng qua là cách biệt thực lực không nhỏ, chỉ mới vài chiêu là nó đã bị Khôi Vũ đánh cho mất đi ý thức. Nhìn nó lúc ngất đi trông khá là dễ thương a, Khôi Vũ vuốt ve đôi tai to dài của nó, miệng còn không ngừng chảy nước miếng, thịt của nó nhất định là sẽ rất ngon đấy.

Nghĩ đến đây Khôi Vũ tiếp tục công việc săn gϊếŧ đám Hắc Xạ Ngọc này, cố gắng khắc chế lực đạo để chúng không bị tan xác, nếu không là không có thịt thỏ mà ăn rồi.

Nhận thấy đồng loại của mình chỉ 1 chiêu mà đã bị đánh bại, đám Hắc Xạ Ngọc ranh ma này cũng biết không đánh lại bèn quay đầu bỏ chạy. Tốc độ của cái đám này đúng là rất nhanh, Khôi Vũ chỉ gϊếŧ được gần 1 nửa, còn lại đều đã bỏ trốn mất dạng.

Quay đầu nhìn thấy lão Hàn đang ung dung ngồi uống trà, Khôi Vũ bực mình nhưng cũng không thèm nói gì thêm. Những thôn dân sau khi chứng kiến Khôi Vũ tay không gϊếŧ đám Hắc Xạ Ngọc thì vô cùng phấn khích, cả đám thi nhau chạy lại rối rít cám ơn Khôi Vũ.

Từ lúc đến thế giới này, đây là lần đầu tiên Khôi Vũ được người khác quỳ xuống cám ơn thế này, cam xúc có chút đắc ý, nghĩ đến đây Khôi Vũ bèn liếc mắt sang nhìn lão Hàn, ý định vênh váo với tên này 1 chút. Thật sự là điên máu với tên này, dám không nhìn mình.

Tuy rằng ra tay gϊếŧ Hắc Xạ Ngọc không đáng là gì nhưng đối với những thôn dân không có 1 tí linh lực trong người nào này thì chính là cứu mạng của họ rồi. Lại nói đến linh lực, Khôi Vũ lại phát hiện ra trong số những người ở đây lại có 1 thằng bé tầm 5 6 tuổi trong người dao động linh lực.

Có lẽ vì đã được cứu nên trong lúc vui sướиɠ đã bạo phát 1 chút linh lực đó ra ngoài. Mà võ giả chỉ cần có linh lực trong người dù chỉ là 1 chút thì đã có thể tu luyện. Không ngờ ở 1 nơi hẻo lánh này lại có 1 người a.

Nhìn lại Lạc thành của Khôi Vũ mà xem, mặc dù nơi đó cũng khá rộng lớn, số lượng người trong đó gần 2000 người nhưng người có linh lực để tu luyện thì chỉ có khoảng 100 người mà thôi. Còn lại thì chỉ là biết rèn luyện thân thể 1 chút, trong người hoàn toàn không có linh lực không thể tu luyện.

Lại nhìn thôn làng trước mắt này, số lượng không quá 50 người mà lại có 1 người trong mình có linh lực, như vậy đã là không tồi rồi. Nghĩ đến đây, Khôi Vũ bèn tiến lại gần thằng bé đó đưa tay xoa xoa đầu nó.
« Chương TrướcChương Tiếp »