Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kim Thụ Đại Khôi

Chương 26: Phích Lịch Châu

« Chương TrướcChương Tiếp »
1 tên bất ngờ xông lên nhưng đã nhanh chóng bị Thiên Hàn bóp cổ hỏi:

"Là các ngươi đã tiêu diệt Khôi gia?"

"Phải phải...à không...không phải...là đám người kia..."

Đám thuộc hạ kia thấy thế cũng nhao nhao đổ lỗi ngược lại lão đại của mình với bộ dáng ta đây trong sạch. Thấy ồn ào, Thiên Hàn gạt tay 1 phát, cả đám liền trở về với đất mẹ. Gia hỏa cầm đầu kia liền run rẩy câm như hến không giám nói 1 câu nào.

"Kẻ sai khiến ngươi giờ đang ở đâu?" - Thiên Hàn lạnh giọng hỏi.

"Không biết...á...á...á...tha mạng..."

Chỉ cần tên đó lắc đầu 1 cái là trên người lại thiếu 1 miếng thịt, mặc dù tên này có vẻ nói thật nhưng chắc chắn không thể tha mạng cho hắn được. Thả y đi rồi nhất định sẽ làm ra những chuyện đáng giận dữ hơn.

Lại nói tiếp, sau 1 hồi tra khảo lại không biết thêm được gì mà 3 chữ Phích Lịch châu, gia hỏa xấu xí kinh tởm kia cuối cùng cũng đi chầu ông bà mình. Nhưng từ trong thi thể của tên này Khôi Vũ lại phát hiện ra 1 cái lệnh bài có khắc 1 chiếc lá, ở trong chiếc lá lại có 1 cái đầu lâu. Chắc đây là lệnh bài đánh dấu của thế lực sau lưng tên này.Đưa cho lão hàn nhưng tên này lại lắc đầu tỏ vẻ không biết, còn chưa kịp làm gì thì lệnh bài đã bị tên này thu mất. Khẳng định gia hỏa này biết gì đó nhưng lại không nói, Khôi Vũ chỉ bĩu môi 1 chút rồi cũng không thèm quan tâm.

Những kẻ từ xa đang đứng xem kia dĩ nhiên cũng nhận ra Khôi Vũ chính là người duy nhất còn sót lại của Khôi gia. Mặc dù gia tộc không còn, nhưng thực lực tiến bộ lại còn có cường giả chống lưng cho, tương lai không xa gia tộc chắc chắn sẽ được gây dựng trở lại.

"Đừng quá đau buồn..."

Mặc cho Thương Vũ vẫn còn đứng đó, Thiên Hàn quay sang vuốt đầu an ủi Khôi Vũ 1 cách nhẹ nhàng khiến ai nhìn cũng phải ghen tị. Khôi Vũ mới đầu còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra tưởng tên này bị lây nhiêm virut của gia hỏa xấu xí kia. Thì ra là đang lo lắng cho mình ha.

"Buông tay ra, ai cần ngươi an ủi, ta đã là đại nam tử trưởng thành chân chính thâm trầm đức cao vọng trọng, dăm ba cái chuyện này sao làm ta rơi lệ được..."

Thực tế vốn dĩ Khôi Vũ không phải là người ở thế giới này, đến đây mới được 1 2 tháng, lấy đâu ra cảm tình. Chết thì chết, có điều vẫn phải đi trả thù giúp cỗ thân thể này coi như là trả công vì đã cho mượn thân thể. Tất nhiên, nhìn gia hỏa xấu xí nằm chết 1 đống kia là biết, thực lực của kẻ thù không phải dạng vừa, nếu không có thực lực vậy thì chuyện báo thù cất vào trong kho để từ từ rồi tính.

Mặc dù không có quá nhiều tình cảm với Khôi gia, nhưng bên trong đại môi Khôi gia đổ nát kia vẫn còn nhưng thi thể tộc nhân chưa được chôn cất. Tức thì, Khôi Vũ lấy ra Tâm Đằng Diễm, 1 phát thiêu rụi toàn bộ Khôi gia coi như là chôn cất họ để không bị kẻ khác đến quấy phá.

Tuy chỉ là hành động tiện tay nhưng bất ngờ là sau khi bị thiêu rụi, ở 1 góc nhỏ của Khôi gia lại phát ra 1 thứ ánh sáng kì dị. Điều kì lạ là ngay cả Thiên Hàn cũng không phát hiện ra được nhưng Khôi Vũ lại nhìn được nó.

"Mau nhìn kìa, nơi đó có ánh sáng phát ra..."

"Không thấy..." - Thiên Hàn lắc đầu đáp.

"Vũ đại ca, ánh sáng gì sao đệ không nhìn thấy?" - Thương Hàn ở bên cạnh cũng ngó ngang ngó dọc rồi lắc đầu hỏi.

Mặc dù thấy có chút kì lạ nhưng Khôi Vũ vẫn tiến về phía ánh sáng đang phát ra. Để ý kĩ mới nhớ, nơi phát ra ánh sáng đó lại chính là tổ địa của Khôi gia, bình thường chỉ có 1 2 người canh gác, cũng không cất giấu bảo vật to lớn gì nên không được xem trọng lắm.

Càng lại gần thì Khôi Vũ lại phát hiện thứ phát ra ánh sáng kia trong suốt gần như nó tàn hình. Tò mò, Khôi Vũ giơ tay ra định nhặt nó lên xem thử, nhưng chỉ vừa mới tiếp xúc mới lớp ánh sáng thì bất ngờ có 1 kết giới gì đó được phát động bao phủ xung quanh người Khôi Vũ.

Khôi Vũ còn chưa kịp la hét gọi cứu viện thì kết giới kia thu gọn lại vào trong cơ thể và cứ như vậy nó biến mất như chưa từng xuất hiện vậy. Ngơ ngác đứng ngắm nghía đánh giá cơ thể mình nhưng lại không phát hiện được gì cả khiến Khôi Vũ chau mày không thôi.

"Vũ đại ca, ánh sáng gì đó đâu..."

"À, chắc vừa nãy ta hoa mắt thôi..."

Không biết giải thích làm sao với 2 tên này nên Khôi Vũ dứt khoát nói mình nhìn lầm, lại tò mò có khi bị lão Hàn đưa lên bàn mổ rồi khám xét, lúc đó chỉ có thiệt thân thôi.

"Hệ thống, mau tra xem cơ thể ta có gì khác thường không?"

"Không cần kiểm tra, thân thể ký chủ mới vừa rồi có vật thể lạ xâm nhập..."

"Vậy sao ngươi không nói, với cả sao ngươi không ngăn cản lại..." - Khôi Vũ tức điên người quát hệ thống.

"Tại vì vật thể lạ kia không gây nguy hại gì nên hệ thống không cần phải ngăn cản. Mà ký chủ cũng không hỏi nên hệ thống sẽ không thông báo gì cả "

"Đồ nô tỳ dẻo miệng, ngươi cố ý, nhà ngươi cố ý, nhất định là cố ý..."

Cãi nhau 1 hồi biết mình không làm gì được tên này, Khôi Vũ tức xì khói, nhưng vẫn cố gắng hỏi nó thêm 1 câu nữa.

"Vậy rốt cuộc thứ ở trong thân thể ta là cái gì?"

"Do cảnh giới của ký chủ quá thấp nên với quyền hạn thì hệ thống không dò xét được, yêu cầu ký chủ phải mạnh hơn nữa..."

"Cút, cút mau, ngươi cút..."

Biết thừa nó đang chọc điên mình, Khôi Vũ nổi cáu phun ra từ miệng mình. Thương Hàn ở bên cạnh tưởng là Khôi Vũ đuổi mình bèn buồn bã nói

"Vũ đại ca, huynh đuổi đệ đi sao? Huhu..."

"Ơ...không...không phải...là con muỗi...đúng là muỗi, ta đang đuổi muỗi thôi, đã hứa sẽ dẫn đệ đi tu luyện mà, sao ta có thể đuổi đệ đi được..."

"Thật không? Vậy thì tốt quá!"

Thương Hàn thấy thế thì vô cùng vui sướиɠ rối rít cám ơn Khôi Vũ. Còn lão Hàn ở bên cạnh dĩ nhiên không cho điều đó là thật nhưng cũng không hỏi thêm điều gì.

Gia tộc giờ đã bị diệt mà tông môn hiện giờ cũng chưa chắc đã là nơi an toàn, Khôi Vũ đang băn khoăn không biết nên đi đâu, liếc nhìn lão Hàn 1 chút rồi lại lắc đầu. Một gia hỏa máu lạnh như vậy lấy đâu ra người thân hay thuộc hạ gì, nhất định là kẻ lang thang không có nơi để về rồi.

Đăm chiêu 1 hồi cuối cùng Khôi Vũ cũng quyết định là đến Quán Thủ thành tìm Thiết Mục và Đại Vũ. Nhân phẩm của 2 người họ nhất định là không có vấn đề gì, đến tìm 2 người họ là lựa chọn tốt nhất rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »