[Kimetsu no Yaiba] Xin Hãy Hẹn Hò Với Kẻ Nhát Gan Như Ta

4.57/10 trên tổng số 7 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nhóm Edit: Liên Minh Đồng Nhân. Số chương: 9 Văn Án: "Này con bé kia, ngươi siêng năng viết thư tình cho Trụ thì có ý nghĩa gì? Dù sao ngươi vẫn sẽ không bao giờ nhận được hồi âm đâu." "Đương nhiên là …
Xem Thêm

Chương 2
Edit: Cia.

Beta: Erika.

–oOo–

Sau khi vận động phục hồi xong, Agatsuma Zenitsu kéo cơ thể mệt mỏi của mình, cố gắng bò vào phòng bệnh.

Thiếu nữ đứng ở mép giường chờ hắn, “Thế nào thế nào? Anh đã gửi đi chưa?”

Khuôn mặt nàng chỉ để lộ ra đôi mắt, lúc này lóe lên ánh chờ mong.

Cái nhìn ấy thậm chí khiến cho Zenitsu cảm thấy có chút sợ hãi, hắn nuốt nước bọt, nói, “À thì… Tôi nhờ người chuyển đi rồi. Có hồi âm hay không thì tôi cũng không cam đoan nhé! Cô đừng có vì thế mà thấy tôi chết không cứu đấy!”

“Ừ ừ, yên tâm đi. Sẽ không, cảm ơn anh nhiều!” Thiếu nữ lập tức vui vẻ ra mặt. Nói rồi, nàng lấy từ trong lòng ngực ra một đồ vật.

Zenitsu cúi đầu xuống nhìn, lại là một phong bao đính hoa màu hồng phấn.

“Cái kia… Đến một thư hồi âm cũng chưa thu được…” Thái dương của Zenitsu vì xấu hổ mà không nhịn được đổ mồ hôi, “Giờ đã đưa bức thứ hai… Có phải nóng vội quá hay không?”

“Không phải đâu!” Thiếu nữ trừng mắt, liếc hắn, “Anh cảm thấy tôi là một người không biết suy nghĩ thế sao?”

Zenitsu lắc đầu nguầy nguậy.

Nàng tiếp tục trừng hắn, rồi nhỏ giọng, “Đây là dành cho Hà Trụ đại nhân.”

“…” Hắn lật phong thư ra sau, chỉ thấy mặt sau quả nhiên là dòng chữ viết thanh tú, “Kính gửi Toukitou Muichirou đại nhân.”

Này này này, người này cũng quá đa tình rồi. Hơn nữa Hà Trụ đại nhân mới có mười bốn tuổi thôi, hắn vẫn còn là đứa nhóc mà! Hơn nữa người này đến hoa cũng không đổi! Quá tùy tiện rồi! Hơn nữa vì cái gì hắn phải nhận về nhiều trụ như vậy? Nàng ta cho rằng hắn là ai hả? Hắn gần đây vẫn đứng đầu hạng cặn bã pháo hối tầng thấp nhất mà!

Tuy rằng trong lòng Zenitsu sớm đã không ngừng phỉ nhổ, nhưng hắn thật sự sợ chết… Như cũ đem toàn bộ nuốt xuống, hắn yên lặng tiếp nhận thư, mặc cho máu và nước mắt cùng đổ, chỉ có thể cắn răng nói, “Tôi biết rồi.”

Thấy hắn sảng khoái đáp ứng như vậy, tâm tình thiếu nữ coi như cũng không tệ, “Vậy cảm phiền anh.” Nàng vỗ vỗ vai hắn, bước những bước chân nhẹ nhàng, nhảy nhót tung tăng rời khỏi phòng bệnh.

Ngày thứ hai, Zenitsu không thể không giống như ngày hôm qua, mặt mày ủ rũ mà một lần nữa đưa tin cho Kamado Tanjirou.

Tanjirou không cần nghĩ nhiều, dứt khoát nhận lấy bức thư, cười hỏi, “Lại đưa cho Giyuu tiên sinh à? Cô nhóc kia cũng nhiệt tình thật!”

“Không phải, là đưa cho… Hà Trụ đại nhân.” Zenitsu bất đắc dĩ thở dài, hai tay che kín mặt.

“…”

Ngay cả người sinh ra đã hồn nhiên như Tanjirou, lúc này cũng không nhịn được mà lộ ra biểu cảm một lời khó nói hết.

“Không cần dùng ánh mắt đó nhìn tôi! Tôi không phải cái người đa tình kia!” Zenitsu không quay mặt đi mà nói, “Tóm lại, làm ơn! Hôm nay huấn luyện phục hồi tôi sẽ không đi được, giúp chuyển lời cho Shinobu tiểu thư là tôi đã khỏe, cảm ơn nàng mấy ngày nay đã giúp đỡ nhé.”

“Hả? Sao nhanh vậy?”

“Ừ thì…” Zenitsu bất lực gật đầu, “Tôi sợ nếu ở lại nàng một lúc lại muốn lấy thêm phong thư khác rồi bắt tôi chuyển đi…”

“…”

Tanjiro sờ sờ bức thư trong ngực, hắn phải thừa nhận rằng điều Zenitsu lo lắng không phải không có căn cứ. Hắn thở dài, chỉ có thể vẫy tay chào Zenitsu, người lúc này đang mang bộ dạng sầu thảm mà rời đi.

Dù sao thì hắn cũng đã hỗ trợ chuyển đi hai lá thư ấy rồi. Vị tiểu thư kia ít nhiều sẽ coi trọng chúng, nàng sẽ vì thế mà đem Zenitsu trở lại thôi.

***

Zenitsu chỉ mới chỉ đi ra được một nửa cái đỉnh núi thì đã bị một hòn đá đập vào sau ót.

Hắn lảo đảo ngã xuống đất, liền nghe thấy âm thanh ác ma của thiếu nữ kia vang lên sau lưng, “Anh chạy cái gì mà chạy? Mấy cái xương gãy của anh còn chưa được chữa trị tốt đâu. Anh không phải sợ chết sao, sao hôm nay lại đột nhiên chạy ra ngoài tìm kiếm mùi nhang rồi?”

Còn không phải là sợ ngươi lại lôi thêm một lá thư khác ra sao… Vẻ mặt Zenitsu giống như đưa đám vậy, hắn ôm lấy đầu, khởi động lại cơ thể, “A… Ngươi biết thương thế của ta vẫn chưa khỏi hẳn mà vẫn đánh ta sao?”

“Tôi xuống tay rất có chừng mực nhé.” Nhảy xuống từ nhánh cây phía trên, nàng nhẹ nhàng mà uyển chuyển đáp xuống bên cạnh Zenitsu, từ túi nhỏ bên hông lấy ra một gói bột thuốc cùng với ấm nước, đưa cho Zenitsu, hoàn toàn không để ý đến khuôn mặt của hắn, lúc này đã tái xanh, “Đây, phần thuốc của hôm nay. Thật là, không nằm ở bệnh viện thì thôi đi, đến cả thuốc cũng – Này! Anh chạy cái gì? Đứng lại!”

“Aaaa cô là ác quỷ đấy à?”

“Cái gì! Đồ vô lễ!”

Cuối cùng, Zenitsu chưa chạy được xa đã bị thiếu nữ đuổi đến nơi, ấn xuống đất rồi mạnh mẽ ép hắn uống thứ thuốc có vị giống như từ địa ngục kia.

Hồn Zenitsu bay ra khỏi miệng hắn…

Nàng… Tuyệt đối là ác quỷ! Một thiếu nữ không thể có khả năng đáng sợ thế này được! Nàng đáng sợ như vậy, nhất định không phải một cô gái, mà nếu nàng không phải quỷ, chắc chắn nàng là một con yêu quái khoác tấm da của con gái lên!

Nàng nhìn chằm chằm khuôn mặt giống như không luyến tiếc thế gian của hắn, trong ánh mắt tràn ngập sự ghét bỏ, “Anh thế này là có ý gì? Nếu anh mà không uống thuốc thì còn lâu mới khỏi, thế mà anh còn không nằm trên giường nghỉ ngơi, lại còn chạy ra ngoài như vậy. Hoàn toàn là tìm chết mà!”

Nếu chỉ là chút thuốc đắng, hắn còn lâu mới chạy trốn như thế. Nếu chỉ là một phong thư, hắn cũng không phải không thể tiếp thu. Nếu là hai phong thư, nhưng cho cùng một người, hắn cảm thấy bản thân còn có thể nhịn. Tuy nhiên áp lực càng lúc càng lớn, hắn sao có thể chịu nổi?

Dù cho trong lòng hắn tràn ngập ủy khuất, được gối đầu lên đùi thiếu nữ thế này, Agamatsu Zenitsu không thể nào buông ra lời oán trách nữa.

Thấy hắn cuối cùng cũng bình tĩnh lại, ánh mắt thiếu nữ cũng trở nên nhu hòa đi không ít.

“Nếu không, hôm nay đến chỗ của Shinobu-san trước đi.”

“Không cần!” Zenitsu không cần suy nghĩ, ngay lập tức buông lời cự tuyệt.

“Vì cái gì? Ở phòng bệnh đó, mỗi khi uống thuốc xong anh sẽ có điểm tâm còn gì?”

Agatsuma Zenitsu tức giận đến mức mũi hắn bắt đầu phát đau.

Hắn đương nhiên biết, ở phòng bệnh uống thuốc sẽ có đồ ăn đi kèm, đây không phải vì hắn và nàng mới chạy lạc sao? Nàng ta còn không biết xấu hổ nói ra câu đó?

Tuy nhiên, vì sinh mạng của mình, cuối cùng hắn nói ra lời vớ vẩn chẳng khác gì lấy cớ, “Trước khi đi tôi có nói rồi, vì cậy mạnh mới chạy trốn, nếu chưa đến nửa ngày đã quay trở về không phải sẽ rất mất mặt sao?”

“Ha!” Thiếu nữ bật cười, tuy rằng miệng nàng không giống như đang cười nhưng bả vai của nàng rõ ràng đang rung lên, điều đó cũng đủ cho người ta thấy nàng thật sự bị chọc cười.

“Được rồi được rồi, vậy không miễn cưỡng anh nữa. Nhưng nếu anh vẫn để ý đến thương tích của mình.” Nói rồi, nàng hơi dùng sức túm lấy vai Zenitsu cùng đứng dậy, lại thuần thục mà đặt hắn lên lưng, mạnh mẽ nói, “Vẫn nên tìm một chỗ rồi nghỉ ngơi mấy ngày đi.”

“!?” Zenitsu đơ ra, “Từ từ! Đây là tình huống gì thế này? Bị một cô gái cõng trên lưng không phải quá mất mặt sao?”

Thiếu nữ thế nhưng lại không để bụng, cô đã bắt đầu chạy như bay vào trong cánh rừng, “Thật là, sợ cái gì chứ? Dù sao cũng không có ai thấy! Hơn nữa, đây cũng không phải lần đầu tiên tôi cõng ngươi mà, có lần nào ngươi không phải do tôi cõng về sao?”

“Nó không giống! Lúc có ý thức và lúc không có ý thức sao có thể coi là một chứ?”

Zenitsu ôm đầu, chỉ cảm thấy mặt mũi mình đều bị ném đi rồi. Tuy rằng hoàn toàn không có người thấy, tuy rằng cũng không phải lần đầu hắn mất hết thể diện, hắn vẫn cảm thấy hắn như thế này không thể coi là đàn ông được.

Không hề có vẻ ngoài ý muốn, thiếu nữ ngay lập tức phản bác lại, “Đúng vậy, lúc có ý thức anh rất phiền ý! Làm ơn ngoan ngoãn nằm một chút, đừng lộn xộn có được không? Tôi không cần thêm gánh nặng trên lưng bởi vì sự cậy mạnh của anh đâu, anh mà nháo nữa ta đánh ngất đấy!”

Vốn tưởng rằng hắn sẽ sợ hãi đến mức ngậm miệng lại, thiếu nữ hoàn toàn không nghĩ rằng giọng nói của Agatsuma Zenitsu lại vang lên trong nháy mắt. “Cách này hay đấy! Cô đánh ngất tôi đi!”

“…”

Câu nói này còn mất mặt hơn, làm thiếu nữ đang chạy với tốc độ cao nhịn không được quay đầu lại, nhìn Zenitsu một cách đầy khinh bỉ.

“… Híc!”

End chapter 2.

Thêm Bình Luận