Chương 4:

Nếu Dương gia không làm phản thì ai có năng lực đánh bại hắn chứ?

Bạo quân cảm thấy, sự tò mò thật sự có thể gϊếŧ chết một người.

Mà đúng lúc này, đầu của bạo quân lại đột nhiên bắt đầu đau nhức.

Hắn ôm trán, trên mặt lộ ra dấu vết đau đớn tột độ, màu da trắng như ngọc không có tí tạp chất nào.

Thậm chí, càng về sau, những giọt mồ hôi lớn còn lăn dài trên trán xuống dưới cằm.

"Bệnh cũ của hoàng đế lại tái phát. Mau đi tìm Liễu quý phi... Nhanh lên..."

Tên thái giám ra lệnh thuần thục khác thường.

Đôi mắt của Vãn Vãn xoay tròn, nghĩ sao cũng không hiểu nổi.

[A, sao cha tồi tự nhiên bị bệnh thế? Sao không gọi thái y mà đi kêu Liễu quý phi vậy?]

Bạo quân muốn giải thích, nhưng lại chợt nghĩ ra không thể để nha đầu này biết mình có thể nghe được tiếng lòng của con bé.

Một lúc sau, Liễu phi vội vàng đi tới, chỉ thấy trong tay ả cầm một bình nước hoa, còn chưa kịp hành lễ đã vội vàng đặt trước mũi cho bạo quân ngửi một cái, sau đó bạo quân đã thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Bạo quân thở dài, nhìn chằm chằm vào Liễu quý phi, không khỏi mở miệng tỏ lòng cảm kích: “Cám ơn ái phi.”

"Bệ hạ, đây là hương liệu mà ta chuẩn bị riêng cho người, có thể cống hiến cho hoàng thượng là may mắn của thần thϊếp."

Thân hình mảnh dẻ của Liễu quý phi thuận thế dựa vào vai bạo quân.

Vãn Vãn cảm thấy hơi buồn cười.

[Cha tồi à, tận hưởng đi nha.]

Lần này bạo quân làm như không nghe thấy suy nghĩ của Vãn Vãn.

“Cả nhà ái phi là người khiến trẫm yên tâm nhất.” Bạo quân nhất thời coi nữ nhân này là chỗ dựa của mình. Trong lúc vô tình, dường như hắn đã không thể tách rời khỏi Liễu quý phi được nữa. Mỗi lần bệnh cũ tái phát, chỉ cần ngửi mùi nước hoa ả pha là khỏi ngay. “Nước hoa này làm bằng gì vậy? Mùi thơm quá.”

[Ha ha, làm thế nào à? Cha tồi chắc chắn không bao giờ tưởng tượng được rằng Liễu Quý Phi đã bỏ độc vào đây rồi. Còn mùi hương này á, chỉ là thuốc gây mê được làm từ hoa mạn đà la thôi. Một khi hít có thể khiến tinh thần người ta hoảng hốt, không làm được gì nữa.]

[Chắc hẳn người chưa bao giờ tưởng tượng rằng tất cả những gì người cần làm là lấy đi bức Phật vàng mà Liễu quý phi đã đeo trên người xuống là cơn đau đầu sẽ dần được kiểm soát. Hoàn toàn không cần phải có loại thuốc giải giống như chất độc mãn tính này. Nếu hút trong thời gian dài, sẽ...]

Bạo quân hít một hơi thật sâu, hắn không thể giữ nha đầu này ở bên cạnh được nữa. Nếu không hắn sẽ bị tiếng lòng của nha đầu này ép chết mất!

Nha đầu thúi, nói thế mà nghe được à. Sao đây lại là một chất độc mãn tính được? Nếu hút trong thời gian dài thì sẽ làm sao?

May mắn thay trước khi Vãn Vãn ngủ mất, nàng đã thỏa mãn được nỗi bức bối nhỏ nhặt này của bạo quân.

[Cha à, đứng có hút nữa, xin người đó, nó gây nghiện lắm. Tới lúc đó á, cái gì người cũng phải nghe lời nàng ta, rồi người sẽ là một hoàng đế bù nhìn. Trước khi ta có năng lực chạy trốn khỏi hoàng cung này, người không được chết, có nghe không. Mặc dù người rất đáng sợ, nhưng Liễu quý phi này còn đáng sợ hơn người nữa. Haiz……]

Trẻ con rất thích ngủ, bạo quân chỉ nhìn thấy cái miệng nhỏ như hạt đậu của Vãn Vãn ngáp một cái sau đó nàng đã bé thả đôi tay nhỏ bé của mình ra rồi ngủ mất.

Vẻ ngoài nhỏ nhắn này đáng yêu đến mức khiến trái tim bạo quân phải tan chảy. Trước kia hắn từng cảm thấy trẻ con rất phiền phức nhưng đây là đứa trẻ đầu tiên ở cùng hắn lâu như vậy.

Hoá ra trẻ con cũng rất dễ thương nha.

Không, chắc Vãn Vãn là người dễ thương nhất vì khuôn mặt nàng trông giống y như búp bê sứ vậy.

Quấn trong tấm chăn màu vàng, hừm, nha đầu thúi, hồi nãy con bé nói hoa mạn đà la này là chất độc mãn tính, thế thì xem ra đây là...

"Bệ hạ, nghe nói quốc quân của Ngô Khải quốc đã phong cho Dương tướng quân làm Hầu rồi."

Liễu quý phi nhìn chằm chằm đứa trẻ trong tay bạo quân, trong lòng vô cùng hâm mộ đố kị với ánh mắt cưng chiều vừa rồi của hoàng đế. Các ngón tay đã cắm hết vào lòng bàn tay ả rồi.

Đại bạo quân nhìn khuôn mặt bánh bao nhỏ của Vãn Vãn, dường như cảm thấy tâm trạng đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Mặc dù đôi mắt của búp bê này rất nhỏ nhưng lông mi lại rất dài.

Ừm, đẹp lắm, vậy ra hồi nhỏ hắn đẹp trai thế cơ à?