Chương 8:

[Vì chiếc khóa vàng mà người đã đưa cho ta, tạm thời ta sẽ không mắng người.]

Bạo quân nhìn đứa trẻ đang nghĩ gì nói vậy, khóe miệng hiện lên một nụ cười. Tìm ra thứ mà đứa trẻ này thích đúng là không dễ dàng gì cả.

"Xem ra Vãn Vãn rất thích, làm thêm mười cái như vậy đưa cho Vãn Vãn." Bạo quân vội vàng kêu thái giám bên cạnh xử lý.

[Ôi cha ơi, không cần phải làm chúng giống y như nhau đâu. Chỉ cần là vàng thì ta thích hết, đổi sang kiểu khác càng tốt, tốt nhất là cả nửa tháng không làm ra cái nào giống nhau luôn.]

Bạo quân nảy ra ý tưởng, vội vàng gọi thái giám bên cạnh lại: “Đúng rồi, phải làm nhiều kiểu khác nhau vào, nữ nhi của trẫm không thể đeo một loại mãi được, sẽ khiến người ta cảm thấy nữ nhi của trẫm không hợp đeo khóa trường mệnh."

[Ui cha, người cha tồi này... Hiểu con gái quá nhỉ.]

Có thể bỏ từ tồi đi được không? Trong lòng bạo quân gầm lên, tuy rằng không biết nó có ý nghĩa gì, nhưng hắn biết đây tuyệt đối không phải là từ ngữ tốt đẹp gì.

"Những thứ này cũng là cho Vãn Vãn."

“Còn những thứ này là dành cho nàng, Nhàn phi.”

Sau khi bạo quân nói xong, Vãn Vãn cố ý liếc nhìn qua. Ồ, có gần hai mươi bộ quần áo trẻ em, vải dệt và chất lượng may đều thuộc hàng tốt nhất cả nước.

Trong lòng Vãn Vãn cảm thấy ấm áp, có lẽ vì kiếp trước nàng chưa từng nhận được bất kỳ tình yêu thương nào từ cha mình. Vì vậy nên khi bạo quân vừa cho nàng chút đồ là nàng đã bắt đầu cảm động rồi.

Ngoài ra còn có châu báu, phỉ thúy và vô số trang sức rực rỡ muôn màu. Lần ban thượng này quả thực là theo tiêu chuẩn cao nhất trong số các phi tần của hậu cung. Tất nhiên, những thứ này cũng chứa đựng lời xin lỗi đối với Nhàn phi.

"Khụ khụ khụ..."

Nhàn phi đột nhiên ho kịch liệt. Đương nhiên nàng ấy sẽ không bao giờ quên ba ngày sống trong lãnh cung bị người ta bắt nạt. Ngày mà nàng ấy sinh một mình trong lãnh cung, thậm chí không được uống một ngụm nước nào. Bây giờ chỉ cần nghĩ tới là cả người nàng ấy đã run rẩy rồi.

Nàng ấy không thể tận hưởng được tình yêu của vị vua này. Vinh hoa phú quý chỉ là phù du. Lúc này thì vui vẻ hạnh phúc nhưng giây tiếp theo có thể sẽ là địa ngục ngay.

Hạ Võ Đế nhận lấy Vãn Vãn từ tay Nhàn phi, một tay đỡ Nhàn phi, "Cầm nhi, nàng sao vậy? Người đâu, gọi ngự y!"

Vãn Vãn cũng rất đau lòng.

Chẳng bao lâu, ngự y đã đến. Sau khi bắt mạch, trong ánh mắt căng thẳng của Hạ Võ Đế, ông ta chậm rãi nói: "Bệ hạ, cơ thể của Nhàn phi bị cảm lạnh nặng, trong quá trình sinh nở không được chăm sóc, dẫn đến cơ thể bị lây nhiễm theo. Ở đây vi thần có một số bài thuốc có thể dùng để chữa trị nhưng có thể không trị tận gốc được.”

“Vậy ngươi có phương pháp nào có thể… Chữa khỏi hoàn toàn không?”

"Có… Không có…"

Ngự y liếc nhìn hoàng đế với vẻ mặt sợ hãi.

"Rốt cuộc là có không?"

Hạ Võ Đế rống một tiếng là ngự y đã run rẩy ba lần. Chỉ thấy hắn rút con dao bên giường ra chỉ vào ngự y: “Nếu không có trẫm sẽ gϊếŧ ngươi.”

"Có, nhưng sẽ tổn thương thân thể hoàng thượng, vi thần không dám dùng phương pháp này."

Ngự y run rẩy vì sợ hãi. Nhưng sau khi nghe tin đã có phương pháp chữa trị triệt để, Hạ Võ Đế không còn cáu kỉnh nữa. Thay vào đó, hắn rút thanh kiếm trong tay về, nói: "Hửm? Nói cho trẫm biết là cách nào?"

"Đó là... Bởi vì thân thể của hoàng đế là cơ thể cực dương. Máu chảy trong cơ thể cũng là máu cực dương cho nên, nếu có thể dùng máu của hoàng đế làm thuốc dẫn uống hàng ngày thì sau bốn mươi chín ngày sẽ khỏi hoàn toàn."

Ngự y nói xong, vội vàng quỳ lạy cầu xin tha: "Bệ hạ, ngoài cách này ra, thần thật sự không có bài thuốc nào khác, cầu xin Bệ hạ thương xót."

Hạ Võ Đế suy nghĩ một lát, không nghĩ nữa, nói: "Đi lấy thuốc, ngươi cứ việc mang tới đây."

"Khụ khụ khụ..."

Nhàn phi ho khan một tiếng, giãy giụa đứng dậy khỏi giường: "Bệ hạ, số thần thϊếp là số khổ, không thể chịu nổi, cho dù thần thϊếp có chết cũng không thể khiến thân thể hoàng thượng bị tổn thương được."

Đùa à, nếu chuyện này lộ ra ngoài, đảng của Liễu Quý Phi và Đảng của hoàng hậu không ăn tươi nuốt sống nàng ấy mới lạ. Ai cũng biết chuyện này thì tới lúc đó dù hoàng thượng có muốn giữ nàng ấy lại cũng không được.