Chương 9:

"Cầm Nhi, nàng đã sinh Cửu công chúa cho trẫm còn mắc bệnh tật này, làm sao trẫm có thể bỏ mặc nàng được?"

Lần này Hạ Võ Đế không hề tức giận mà thay vào đó, một tay hắn ôm Vãn Vãn, tay kia vuốt ve tay Nhàn phi, ấn nàng ấy xuống giường. Sau đó còn đắp chăn bông lên đôi bàn tay lạnh giá của nàng ấy.

"Đi lấy thuốc đi. Về phần thuốc dẫn thì không cần ghi vào sổ, cũng không được nhắc đến. Nếu chuyện này bị lộ ra ngoài, ngươi và tất cả cung nữ thái giám ở đây đều không thể trốn thoát được đâu." Hạ Võ Đế đe dọa.

"Vâng ạ."

Một căn phòng đầy người quỳ kín. Ngự y lau mồ hôi, nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này.

[Ai da, bây giờ đã biết cách lấy lòng nương ta rồi à?]

[Thế sao lúc trước còn chưa phân rõ phái trái đã đuổi gϊếŧ nương ta rồi? Sau không nghĩ lại đi? Bao thế hệ của Dương gia đã trung thành yêu nước như thế rồi mà còn rảnh rỗi đi hoài nghi người ta. Đúng là bạo quân mà.]

[Tra tồi mau đi đi, hừ, không có việc gì mà ân cần như thế, không phải trộm cắp thì cũng là loại xấu xa.]

Bạo quân tức giận đến mức trợn mắt trong lòng, ừm, muốn hắn rời đi sao? Không đấy, hắn không những không đi mà còn phải đến mỗi ngày, hạ triều là tới.

"Cầm Nhi, từ nay về sau trừ lúc thượng triều ra ta sẽ ở bên cạnh nàng mỗi ngày, ta sẽ cho người mang tấu chương tới đây để phê duyệt."

[ Hừ, cha tồi này, đến chuyện phê tấu chương cũng phải tới đây, sao không tìm đại thần mà thảo luận?]

"Về phần các đại thần, không cần thì trẫm sẽ bớt gọi lại, đợi khi nào bệnh của nàng khỏi đã, trong khoảng thời gian này trẫm sẽ luôn ở bên nàng."

“Bệ hạ, trong hậu cung có rất nhiều cặp mắt đang nhìn chằm chằm chúng ta đấy.”

Nhàn phi có lòng nhắc nhở: “Thần thϊếp sợ lắm, ngài vẫn nên chia đều ân sủng đi. Nếu hoàng thượng thật sự muốn tốt cho thần thϊếp thì ít tới đây lại là được.”

Đối với một người không biết nói chuyện tình cảm như Hạ Võ Đế thì thật sự không biết phải làm sao khi gặp một Nhàn phi quá lạnh lùng, cứ hết lần này đến lần khác đòi đẩy mình ra xa. Giờ hắn thực sự hơi muốn rời đi rồi.

Mặc dù hắn vẫn còn tình cảm với nàng ấy, cũng cảm thấy tội lỗi nhưng hắn là hoàng đế, xưa nay chỉ có người khác bám theo hắn thôi, giờ bảo hắn bám theo nữ nhân khác, hình như không tốt lắm nhỉ?

Mặt hắn có vẻ hơi bối rối, đặt Vãn Vãn vào trong nôi, xoay người chuẩn bị rời đi: “Vậy nàng nghỉ ngơi thật tốt nhé.”

[Hừm, bạo quân đúng là bạo quân. Đời này đừng mong hắn thay đổi. Ôi nương ta thật đáng thương. Đừng lo lắng, con sẽ mau chóng kiếm tiền, đợi con kiếm tiền, biết đi nữa là có thể mang nương ra ngoài, chúng ta sẽ cùng nhau đi du lịch khắp thế giới, cứ để tên cặn bã này sống trong thế giới riêng của mình đi.]

Chân Hạ Võ Đế bỗng nhiên không thể di chuyển được, nha đầu thúi này muốn dẫn theo nương mình chạy trốn, còn muốn ôm cả tiền đi nữa chứ.

Điều quan trọng nhất là con bé hoàn toàn không coi hắn là cha nên ngay cả khi bỏ trốn cũng không mang hắn theo à?

Chuyện này thì thật sự không thể chịu đựng được nữa!

"Bệ hạ, thuốc đã sắc xong rồi."

Cung nữ bưng thuốc nóng đi vào, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, hắn lấy một con dao gọt trái cây trên bàn, nhẹ nhàng cắt vào ngón tay để máu nhỏ vào bát.

Sau đó, hắn quay người lại cầm bát thuốc nóng rồi đi tới nói: "Cầm nhi, lại đây, trẫm đút thuốc cho nàng."

[Ồ, giờ cha tồi nghĩ thông rồi à? ]