Chương 1: Xuyên qua

Trời đang vào hạ, cái nóng dần bao trùm. Trong thành Vân An, kinh đô Đại Cảnh, những cây hòe cổ thụ ven đường xanh mướt, tỏa bóng mát rượi. Trên cành cao thi thoảng vang lên tiếng chim hót líu lo, tràn đầy sức sống.

Giờ này còn sớm, phường Sùng An vẫn đang trong giờ giới nghiêm vào ban đêm. Nhìn quanh chỉ thấy lác đác vài quán ăn, quán trà ven đường đã mở cửa, nhóm lửa lên lò.

Cửa phường chưa mở, những người dân muốn ra ngoài đã tụ tập trước các quán ăn hay gánh hàng rong, tiện tay mua chút đồ ăn sáng mới ra lò. Ai không vội thì có thể ung dung ngồi trong quán, chậm rãi thưởng thức một bát mì nóng hổi.

Phường Sùng An cách trục đường chính của kinh thành không xa, địa thế đẹp, người dân sinh sống đông đúc. Từ những quán ăn nhỏ cho đến tửu lâu lớn đều có đủ cả.

Trong số đó, quán ăn nhà họ Du là nơi kinh doanh sầm uất nhất phường.

Du gia nhiều thế hệ đều là những đầu bếp tài ba, lại rất có đầu óc kinh doanh. Họ gây dựng cơ nghiệp từ việc kinh doanh quán ăn, mở rất nhiều chi nhánh ở khắp các phường trong kinh thành. Du gia tài đại khí thô, mỗi chi nhánh đều được trang hoàng vô cùng lộng lẫy.

Quán ăn ở phường Sùng An là một tòa nhà ba tầng, mỗi tầng đều có phòng riêng và chỗ ngồi chung, thoải mái và rộng rãi. Vì việc buôn bán của Du gia rất phát đạt, tiền công trả cho người làm cũng rất hậu hĩnh nên luôn có rất nhiều người muốn xin vào đó làm việc. Tuy nhiên, từ sau khi thuê được một đầu bếp tên Trần Nhượng và vài tiểu nhị cách đây vài thángthì không tuyển thêm người nữa.

Giờ này, quán ăn Du gia vẫn chưa đến giờ mở cửa, nhưng các tiểu nhị đã lục tục bận rộn, quét dọn trong ngoài quán, đun nước, nhóm lửa.

Khương Uyển xách giỏ, tình cờ đi ngang qua quán ăn. Tấm biển hiệu của quán bay phấp phới trong gió, chiếc váy màu tím nhạt của nàng cũng khẽ lay động.

Tiểu nhị đang quét dọn bụi bặm trước cửa nhìn thấy nàng, nét mặt hơi sững lại.

Khương Uyển ngẩng đầu, vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt của hắn.

Dưới ánh bình minh, nàng đứng đó, thần sắc điềm tĩnh, đôi mắt trong veo.

Bị nàng nhìn như vậy, tiểu nhị có chút không được tự nhiên. Rõ ràng ánh mắt nàng trong veo như nước, không hề mang theo chút cảm xúc nào khác, nhưng hắn vẫn không nhịn được nhớ lại chuyện cũ.

“Nhị nương tử dạo này… khỏe chứ?”

Khương Uyển mỉm cười, gật đầu: “Ta vẫn khỏe.”

Tiểu nhị nhìn vào chiếc giỏ tre trên tay nàng, bên trong trống không, đoán chừng là nàng đang chuẩn bị ra ngoài mua ít rau củ, gạo mì.

Hắn ấp úng định nói thêm gì đó, nhưng bỗng nghe thấy tiếng trống mở cửa phường từ xa vọng lại.

Khương Uyển theo tiếng nhìn lại, rồi nói: "Ta có việc, đi trước đây."

Chờ nàng xoay người rời đi, tiểu nhị mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn theo bóng dáng ấy khuất xa, không khỏi khẽ thở dài.

*

Lúc Khương Uyển quay lại, trong giỏ đã đựng đầy đồ. Nàng nâng niu chiếc giỏ nặng trĩu, âm thầm tính toán số nguyên liệu này có lẽ đủ dùng cho mấy ngày. Nghĩ xong, nàng ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời đang dần lên cao, bóng tối trong lòng cũng theo đó mà tan đi đôi chút.

Nhớ lại những chuyện kỳ lạ xảy ra mấy ngày trước, Khương Uyển đến giờ vẫn cảm thấy như đang mơ. Là một blogger mỹ thực thời hiện đại, sau khi nàng tỉnh giấc lại phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ. Xung quanh bài trí đơn giản mà cũ kỹ, đâu đâu cũng toát lên vẻ cổ kính. Còn nàng thì nằm trên giường, đầu đau như búa bổ, toàn thân rã rời.

Lúc tỉnh lại, bên cạnh nàng có một cô bé đang ngồi, tuy đã mệt đến mức đầu gật gà gật gù, nhưng tay vẫn nắm chặt lấy tay áo nàng. Khương Uyển nhìn quanh bốn phía, vẻ mặt hoang mang.

Ngay sau đó, vô số hình ảnh hiện lên trong đầu nàng như đèn kéo quân, rất nhiều mảnh ký ức vụn vặt ùa về. Khương Uyển ôm trán, trong dòng suy nghĩ hỗn loạn, nàng buộc phải chấp nhận một sự thật khó tin.

Nàng, có lẽ đã xuyên không rồi.

Tiếng sét giữa trời quang này khiến Khương Uyển ngây người hồi lâu. Rõ ràng tối qua nàng còn đang đăng bài viết mới về ẩm thực lên mạng xã hội, sao ngủ một giấc dậy đã đến nơi này rồi?

Nàng thử véo mạnh vào người mình để xác nhận đây có phải là ảo giác hay không, nhưng ngay sau đó, một cơn đau dữ dội ập đến. Khương Uyển nhắm mắt lại, cảm nhận bản thân dường như đang dần dần hòa nhập vào cơ thể này.

"A tỷ, tỷ còn thấy khó chịu không?" Bên tai truyền đến giọng nói lo lắng, Khương Uyển cố gắng mở mắt, chậm rãi ngồi dậy. Chờ cho cơn choáng váng qua đi, tầm mắt trở nên rõ ràng, nàng mới nhìn rõ được dáng vẻ của cô bé.

*

Sau khi chải đầu rửa mặt xong, lý trí trở lại, Khương Uyển bắt đầu lặng lẽ trò chuyện với cô bé. Tuy trong đầu đã có sẵn ký ức, nhưng để chắc chắn, nàng vẫn phải hỏi cho rõ.

Qua lời nói có phần non nớt của cô bé, Khương Uyển một lần nữa xác nhận những ký ức và thông tin mà mình có được.

Chủ nhân của thân thể này tên là Khương Uyển, là một thiếu nữ mười bảy tuổi. Còn cô bé chính là muội muội Khương Lệ của nàng, năm nay mười ba tuổi.

Phụ mẫu của hai người - vợ chồng Khương thị đã lần lượt qua đời cách đây vài tháng, để lại cho hai đứa con một căn nhà ở phường Sùng An đô thành và một quán ăn nhỏ đang bên bờ vực phá sản.