Chương 3

Dư Khang Thái khí thế hung hăng vọt vào.

Phụ thân vừa lên triều về, trên người còn mặc quan phục Thị Lang màu đỏ sẫm, cầm trong tay cái chổi lông gà, sau khi vào cửa đã chỉ vào Dư Niểu Niểu chửi ầm lên. "Thứ nữ nhi bất hiếu, dám nửa đêm trốn đi gặp tình lang, còn bị nhốt vào đại lao! Nếu không phải Kinh Triệu phủ phái người đưa tin cho ta, ta cũng không biết ngươi có năng lực lớn như thế?!"

Dư Niểu Niểu cấp tốc nhảy xuống giường. "Phụ thân, ngài nghe con giải thích, tối hôm qua chỉ là muốn ra ngoài ngắm trăng, không nghĩ tới sẽ vừa vặn gặp phải quan binh Kinh Triệu phủ."

"Đến lúc này, ngươi còn dám giảo biện? Để ta đánh chết ngươi cho rồi!" Dư Khang Thái cầm chổi lông gà quất tới dọa đến Dư Niểu Niểu chạy trối chết.

Nàng hô to. "Bây giờ nữ nhi là hôn thê của Lang Quận Vương nếu phụ thân đánh chết nữ nhi thì tính ăn nói sao với Lang Quận Vương ?!"

Nghe nói như thế, Dư Khang Thái càng tức, giơ chổi lông gà đuổi sát không buông: "Ngươi, đồ nha đầu chết tiệt, thế mà còn dám uy hϊếp lão tử? Cái tốt không học, tật xấu học được một đống lớn, sớm biết ngươi có loại đức hạnh này, lúc trước ta đã không phái người đuưa ngươi từ Tứ Xuyên trở về!"

Một người trốn, một người đuổi theo phía sau, hai cha con chạy quanh cái bàn mấy vòng.

Đương Quy nhìn một màn này, kìm lòng không đặng thở dài: "Nữ nhi trốn, phụ thân đuổi theo, nữ nhi mọc cánh khó thoát."

Cuối cùng vẫn là thân thể Dư Khang Thái chống đỡ hết nổi, ngừng lại trước.

Lão vịn mép bàn há mồm thở dốc, dùng chổi lông gà chỉ vào Dư Niểu Niểu mắng: "Ngươi có bản lĩnh gây rắc rối, ngươi có bản lĩnh đừng chạy a!"

Dư Niểu Niểu cũng mệt không kém, trên đầu tất cả đều là mồ hôi: "Phụ thân, sự tình đã như thế, người coi như đánh chết nữ nhi cũng vô dụng thôi."

Dư Khang Thái gầm thét: "Ta đến cùng tạo tội nghiệt gì, mới có thể sinh ra cái cục nợ này?!"

Hầu phủ phu nhân mới đến đã thấy một màn này, mặc dù đã qua tuổi ba mươi nhưng được bảo dưỡng rất tốt, năm tháng cơ hồ không lưu lại dấu vết gì, lại thêm cách ăn mặc tỉ mỉ càng làm lộ ra dung nhân phu nhân nhà quyền quý: "Quan nhân, ngài đang làm cái gì vậy...?"

Khương thị vội vàng đỡ lấy Dư Khang Thái, để phu quân ngồi xuống ghế gỗ, ân cần vỗ sau lưng giúp mạch máu lưu thông: "Niểu Niểu đã làm sai chuyện gì, ngài cũng không nên nổi giận như vậy, lỡ như ảnh hưởng thân thể thì làm sao?"

Dư Khang Thái dần dần thuận khí, sắc mặt dễ nhìn chút, nhưng ngữ khí như cũ rất nóng: "Nó không chỉ cùng Lang Quận Vương dây dưa không rõ, còn đem chuyện này nháo đến trước mặt Hoàng đế. Bây giờ người toàn Ngọc Kinh đều biết, Dư gia chúng ta nuôi nữ nhi thành một không kẻ biết liêm sĩ! Mặt của ta bị nó làm mất hết!"