Chương 2

Chuông báo chuyển canh vang lên, ta hoàn hồn trở lại.

Cung nhân không được phép vào, mãn thất lặng yên, thái tử đứng sau lưng, nhìn ta từ trên cao xuống không biết từ khi nào.

Ta khép mi, cúi tầm mắt, không nói gì.

Giọng nói trầm lặng của hắn vang vọng trong cung: “Nhã Ngư, ta đã thu xếp, mấy ngày nữa nàng có thể rời cung.”

Dường như có một ý nghĩa khác đằng sau những lời này.

Rời khỏi cung điện? Ha ha, tại sao ta phải nghe lời hắn ra ngoài làm chim hoàng yến của hắn?

Lúc trước hắn khoanh tay, lạnh lùng nhìn ta rơi vào vòng tay của phụ hoàng hắn thì đã rõ ràng phân cách tình cảm của chúng ta.

Cho dù có là cố chấp vì không có được mà nhớ mãi không quên hay là áy náy muốn bồi thường, ta đều không quan tâm.

Nhưng ta là một phi tần không con cái, nếu muốn danh chính ngôn thuận lưu lại trong cung, kiểu gì cũng phải có lý do.

Lòng ta dần dần có chủ ý: “Điện hạ cho phép ta suy nghĩ thêm”

“Được. Đêm khuya rồi, ta phái người đưa nàng về”

Hôm sau, thái tử lấy danh nghĩa hoàng đế lại triệu ta vào cung.

Hắn hỏi ta câu trả lời.

Ta mỉm cười, dâng một tách trà: “Gương vỡ lại lành, nối lại duyên xưa, đây là chuyện tốt, cần phải chúc mừng. Đáng tiếc không có rượu, đành dâng trà thay, điện hạ có vui lòng nhận một ly này?”

Hắn ngây ngốc nghe ta nói, vẻ như không tin được: “Nhã Ngư, ta…”

Ta cắt ngang lời hắn: “Thiên ngôn vạn ngữ, không cần điện hạ phải nói, ta đều hiểu”

Thái tử nhận ly trà, không do dự uống một hơi.

Rất nhanh, hắn thấy có gì không ổn, lửa dục bốc cao, hắn khϊếp sợ nhìn ta, ánh mắt vừa giận vừa thương: “Nhã Ngư, nàng hạ dược, nàng…”

Một lần nữa ta cắt ngang lời hắn, không muốn nói thêm những điều vô nghĩa: “Xong chuyện này rồi nói sau, nếu ngươi không phải còn điểm tác dụng này, ta còn không buồn liếc mắt nhìn một cái”.

Hắn cười giận dữ, hung hăng xé rách áo ta: “Được, tốt lắm, như nàng mong muốn”

Ta cũng không nhượng bộ, cào hắn, cắn hắn. Chẳng qua chỉ là mượn hạt giống mà thôi, cuối cùng ta vẫn là người chịu thiệt, vì cái gì hắn tức giận?

Trên long sàng của hoàng thượng ở tây sương phòng hôm đó, chúng ta đã có một đêm điên cuồng.

Sợ một lần không trúng, sau đó ta đã cưỡng bức, lợi dụng, bắt buộc hắn thêm vài lần.

Cũng vì thế, chúng ta hoàn toàn trở mặt, hắn không muốn nhìn thấy ta, ta lại càng không cần gặp hắn.

Hơn hai tháng sau, thái tử chính thức lên ngôi, ta được chẩn đoán có thai, được lệnh chuyển vào hành cung để dưỡng thai.

Chỉ vì trong cung có tin đồn, ta và hắn có quan hệ.

Đúng vậy, tin đồn đó do ta tung ra, ta muốn hắn bị áp lực.

Mặt khác, ta không muốn bị hắn giám sát, bị động chân tay, không bảo vệ được đứa nhỏ.