Chương 7

Bùi Tuân định cố ý đến mang đứa nhỏ đi, ta đương nhiên nhất định không cho hắn làm việc đó.

Đi tới bước này, chính hắn tự dẫn đến trước cửa nhà, đừng trách ta tàn nhẫn.

Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, vẽ thành từng mảng trắng bạc lên đầu giường.

Ta cùng Bùi Hoài bàn bạc, suy tính đến nửa đêm, quyết định kế hoạch động thủ.

Bình minh vừa rạng, Bùi Hoài lấy mặt nạ da người đeo vào, lợi dụng sương mù mờ ảo, ẩn vào trong rừng.

Lúc chiều chạng vạng, hoàng thượng tuần doanh xong, một đoàn người ngựa tiến vào hành cung.

Tổng quản công công đi trước trình báo, chuẩn bị cung nghênh thánh giá, ta bình bĩnh nói: “Bản cung là phi tần của tiên hoàng, để tránh hiềm khích, ta sẽ không đi tiếp giá”

Công công nhìn ta ôm tiểu hoàng tử trong ngực, không dám nói gì, tức giận bỏ đi.

Hành cung từ trước đến nay yên lặng, bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên.

Nhìn thấy cấm quân đứng ngoài tẩm điện, ta biết đêm nay thế nào hắn cũng đến.

Quả nhiên đêm xuống, hắn cầm đèn, trên người đầy sương, một mình tới.

Thấy ta đứng trước bậc thềm, hắn dừng lại trầm giọng nói: “Bên ngoài nhiều gió, sao lại đứng ở đây? Mau đi vào kẻo phong hàn”

Ta không phải chủ định chờ hắn, mà chỉ muốn xác định bên người hắn có bao nhiêu thị vệ.

Không nghĩ là hắn chỉ đi một mình.

Sau khi vào trong phòng, ngồi xuống, Bùi Tuân nhu hoà nhìn ta thật lâu, giọng nói dịu dàng, lộ ra nhiều phần bất đắc dĩ:

“Vốn định sớm đến gặp nàng, nhưng ta biết nàng cơ bản không muốn nhìn thấy ta, chính sự trong triều cũng nhiều, kéo dài cho đến tận bây giờ.

“Nhã Ngư, cùng ta về cung được không?”

Ta không khỏi trào phúng nói: “Hồi cung làm thái phi sao?”

“Ta sẽ an bài hết thảy, nàng hãy tin ta”

“Còn đứa nhỏ thì sao? Danh phận của nó là gì?”

Hắn im lặng.

Hắn đăng cơ đã hơn tám chín tháng, hậu cung vẫn chưa có người nối dõi

Chắc chắn không phải vấn đề ở chỗ hắn, chuyện này ta đã kiểm nghiệm. Mà vì một sự cân bằng nào đó, một hứa hẹn nào đó.

Lúc trước thái tử phi, giờ là hoàng hậu nương nương, xuất thân từ phủ đại tướng quân, nhiều thế hệ trấn giữ biên ải, nắm giữ binh quyền, rất có uy trong dân chúng.

Lúc trước tranh đấu với Bùi Hoài, hắn bị thất thế, vị trí thái tử sắp khó giữ được, phủ tướng quân vẫn nguyện ý gả nữ nhi cho hắn, đó là vì quyền thế.

Bọn họ muốn hoàng hậu có trưởng tử, lập Đông cung, nhưng Bùi Tuân rõ ràng không muốn. Hắn muốn phá vỡ thế cân bằng này, đặt hài tử của ta vào thế hiểm.

“Đó là con của ngươi, ngươi chưa từng nhìn qua một cái đã muốn lợi dụng nó. Bùi Tuân, quả thật ngươi không xứng làm người!”