Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kinh Hoa Vụn Vỡ

Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
15

Sau khi trở về phủ Thái phó ta mệt mỏi cực độ, buổi tối hôm đó ta đã có một giấc mơ kỳ lạ.

Trong giấc mơ ấy, ta và Tạ Trọng Lâu chỉ là hai nhân vật trong sách.

Ta là con gái trưởng của Thái phó đương triều, chàng là tướng quân thiếu niên thành danh, thanh mai trúc mã từ thuở ấu thơ, đến năm mười sáu ta cập kê thì thuận lợi thành thân.

Nhưng mà sau khi thành thân, bởi vì ca ca nhậm chức trong triều có chiến tích, Tạ Trọng Lâu ở chiến trường lập chiến công, hai nhà Lục Tạ quyền khuynh triều dã, khiến lòng vua kiêng kỵ cho rằng Tạ gia muốn mưu phản, suýt nữa thì bị xét nhà bỏ tù.

Thời khắc mấu chốt là Thẩm Tụ đứng ra lấy tính mạng của mình giúp Tạ gia chiếm được một cơ hội thở dốc.

Mà lý do nàng làm vậy chỉ vì thuở thiếu thời từng có một lần vô tình gặp Tạ Trọng Lâu thúc ngựa trên đường, trộm thương nhớ dáng hình thiếu niên bừng bừng sức sống ấy, khuynh tâm ái mộ chàng rất lâu.

Nhưng mà...tính cách Thẩm Tụ trong giấc mơ kia trầm lặng nhát gan, dù cho bị mẹ kế nhục nhã khốn cùng nhưng ngay cả dũng khí phản kháng cũng không có, để mặc bà ta sắp đặt mối hôn sự gả mình cho Tĩnh Viễn Hầu đã hơn năm mươi làm vợ kế.

Cả đời này của nàng, việc dũng cảm nhất chính là vì Tạ gia, vì cứu Tạ Trọng Lâu.

Cảnh tượng trong giấc mơ cứ hiện lên rồi lại nhanh chóng lướt qua, cuối cùng khi ta chậm rãi mở mắt thì sắc trời đã sáng rõ.

Ta đỡ trán từ từ đứng dậy, tinh thần còn chưa tỉnh táo lại từ giấc mơ kia.

Hôm đó ở phủ tướng quân, linh hồn xa lạ kia luôn miệng nói Tạ Trọng Lâu là người trong sách không thể sửa đổi vận mệnh.

Nếu đúng như vậy, hắn và Thẩm Tụ chẳng phải là người đọc sách sao?

Tính cách của Thẩm Tụ bây giờ khác xa với Thẩm Tụ trong giấc mơ của ta, có phải nàng cũng giống như Tạ Trọng Lâu, bị một linh hồn không biết lai lịch chiếm cứ thân thể?

Trước đây ta vốn không tin những việc hoang đường kỳ lạ như vậy, thậm chí kiếp trước tình cảm của Tạ trọng Lâu đột ngột thay đổi, kể cả khi tính tình của hắn khác trước kia một trời một vực ta cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này.

Nhưng hôm nay, ta tự trải qua chuyện kỳ diệu như sống lại một đời, những suy đoán hoang đường xuất hiện cũng đã bị ta nghiệm chứng từng chuyện từng chuyện một.

Lúc dùng đồ ăn sáng, mẫu thân cứ nhìn ta bằng vẻ mặt muốn nói lại thôi, ánh mắt tràn đầy lo lắng: "Hôm nay trời mưa to, con vẫn muốn tới phủ tướng quân sao?"

"Vâng."

Ta muốn ngày ngày tới phủ tướng quân, ngày ngày xuất hiện trước mặt linh hồn xa lạ kia và Thẩm Tụ, dù cho tạm thời không thể gọi Tạ Trọng Lâu quay về nhưng ta cũng muốn khiến bọn họ ăn ngủ không yên.

Nếu kiếp này Tạ Trọng Lâu vẫn chưa biến mất mà vẫn đang bị nhốt ở trong thân thể của mình.

Vậy thì kiếp trước nhất định cũng giống như vậy.

Cho nên kiếp trước chàng ở trong thân thể của mình, mắt nhìn cha mẹ bị hại, ta bị làm nhục, nhìn khí khái và kiêu ngạo của Tạ gia từng bước tan vỡ nhưng không thể làm được gì, gian nan mỏi mệt cũng chẳng thể cứu vãn thì trong lòng chàng sẽ như thế nào?

Ta cầm chén sữa bò hạnh nhân uống một hơi cạn sạch, bảo Tiểu Chức cho người chuẩn bị xe.

Bên người chợt xuất hiện một bàn tay, ngón tay thon dài cầm chiếc dù giấy mười sáu khung, giọng nói bị bao phủ bởi màn mưa cũng không giấu được vẻ lạnh lùng nghiêm nghị: "Ta đi cùng muội."

Là ca ca.

Ban đầu ta còn không hiểu sao, mãi cho đến hôm trận mưa liên tục mười mấy ngày ở Kinh thành ngừng nghỉ thôi rơi, ta đi cửa hàng trang sức mua vài thứ mới vô tình nghe được đồn đãi bên ngoài.

"Nghe nói sau khi Lục Chiêu Ý tự xin hủy hôn thì Tạ tiểu tướng quân lập chiến công mới, nàng ta hối hận cực kỳ. Nhưng Tạ tiểu tướng quân đã phải lòng Thẩm Tụ rồi, nàng ta không biết làm gì đành vác cái mặt dày ngày nào cũng chạy tới phủ tướng quân, đuổi kiểu gì cũng không đi. Lục thái phó cả đời thanh liêm vậy mà danh tiếng lại bị đứa con gái này phá hỏng hết."

"Còn không phải à? Nữ tử chưa xuất các mà đã theo đuổi chạy tới trong nhà người ta, sợ là bước tiếp theo phải cởϊ áσ lên giường dâng hiến hết mình ấy chứ!"

Bàn tay nắm trâm ngọc đột ngột dừng lại giữa chừng, ca ca đứng bên cạnh vươn tay ra che hai tai ta lại: "Chiêu Chiêu, không cần nghe."

Đôi mắt sâu thẳm của ca ca tràn ngập vẻ đau lòng.

"Ta muốn nghe."

Ta chậm rãi hít sâu một hơi, cầm tay của huynh ấy, mỉm cười nói nhỏ: "Ca ca, những lời này trong lòng ta sẽ ghi nhớ từng câu từng chữ."

Huống chi so với kiếp trước bị nhục nhã, bị mắng chửi thì người ngoài đàm tiếu vài câu có đáng gì đâu?

Lúc ấy ta còn không biết người mà mình nghĩ là ái nhân, từ lâu đã không phải là Tạ Trọng Lâu cùng ta lớn lên, chỉ là nghĩ mãi vẫn không hiểu, không hiểu tại sao hắn lại thay lòng đổi dạ, rồi sao lại phải sỉ nhục tra tấn ta đến mức đó.

Bây giờ chân tướng từng chút một trồi lên mặt nước, giống như kéo tơ lột kén bày ra trước mặt ta.

Ta cũng từ ký ức như sóng vỗ cuồn cuộn của kiếp trước vớt lên những mãnh vỡ vụn vặt, chúng nó cùng nhau ghép thành thứ tình cảm sâu nặng hơn tất cả của ta dành cho Tạ Trọng Lâu sau khi niết bàn ở kiếp này.

Và còn quyết tâm ngày càng kiên định dưới đáy lòng.

Ta là Lục Chiêu Ý, ta sẽ không chịu thua trước bất kỳ kẻ nào, cho dù đó là một linh hồn không biết lai lịch.

Tiết trời xanh trong, có thể vì muốn dỗ ta vui vẻ hơn nên sau khi rời khỏi cửa hàng trang sức, ca ca đưa ra lời mời:

"Nghe nói hải đường xuân ở sườn núi Mãn Nguyệt bên ngoài thành đã nở rồi, hôm nay là sinh nhật của Chiêu Chiêu, ca ca dẫn muội đi ngắm hoa."

Ta giật mình, bấy giờ mới kịp phản ứng.

Đúng rồi, hôm này là mùng sáu tháng ba, là sinh nhật của ta.

Mấy ngày nay trong lòng ta toàn là những suy nghĩ dùng cách nào để đối phó với hai linh hồn kỳ lạ kia, ngay cả sinh nhật mình cũng đã quên.

Nếu là ngày xưa, mỗi năm vào sinh nhật ta Tạ trọng Lâu đều sẽ chuyên tâm chuẩn bị một phần quà rồi tự mang tới phủ thái phó tặng ta.

Có một năm chàng mang tới một chiếc vòng tay ngọc bích, nhưng trước đó ca ca ta cũng đã tặng một cái như vậy rồi, chàng thiếu niên nhướng mày dắt ta ra ngoài, đi dạo hết một nửa cửa hàng trang sức trong kinh thành cũng không chọn được món quà nào ưng ý.

Cuối cùng chàng ôm ta, thúc ngựa đi tới sườn núi Mãn Nguyệt ngắm hải đường xuân đầu mùa nở đẹp nhất tiết xuân.

"Ta đã cho người chiết cây từ sườn núi Mãn Nguyệt về, không quá ba năm nữa, đợi đến lúc nàng gả vào phủ tướng quân thì có thể ngắm cả vườn hải đường xuân rồi."

Lúc lấy lại tinh thần thì xe ngựa đang dừng lại ở nửa đường, là đồng liêu của ca ca tới tìm huynh ấy, nói rằng trong triều có chuyện quan trọng cần bàn bạc.

Ca ca quay đầu nhìn ta, do dự chưa biết nên làm thế nào, ta hiểu khó xử của huynh ấy: "Ca ca, huynh đi làm việc đi, chỉ là ngắm hoa thôi mà, muội tự đi được."

"Được rồi, vậy muội nhớ hồi phủ sớm, cha mẹ cũng chuẩn bị tiệc sinh nhật chúc mừng muội rồi đấy."

Sau khi ta chào từ biệt ca ca, xe ngựa một đường đi thẳng tới sườn núi Mãn Nguyệt, hải đường xuân trên núi đã nhú mầm vươn nụ nhưng không có một cây nào nở hoa.

Ta dặn người đánh xe chờ ở bên ngoài, giữ làn váy nhảy xuống xe, đi thẳng vào sâu trong núi hoa hải đường.

Ước chừng đi một đoạn đường khá xa, tầm mắt bỗng nhiễn trở nên rộng thoáng, chuyển từ màu xanh rì sang một khoảng trời rực rỡ hải đường rộ nở, hồng phấn tươi đẹp thi nhau khoe sắc.

Ta còn đang ngây người tại chỗ thì đằng sau có một thanh âm quen thuộc vang lên, trong giọng nói có mỏi mệt nhưng cũng không dấu được ý cười.

"A Chiêu."

Ta quay đầu lại, Tạ Trọng Lâu mặc hồng y rực rỡ, hai tay ôm kiếm đang tựa vào thân cây cười với ta.

Gió nhẹ xẹt qua, thổi bay chút tóc mai trên trán, khiến nốt ruồi son ở đuôi mắt chàng càng đẹp đẽ hơn.

Có một khoảnh khắc ta đã cho rằng đây chỉ là ảo giác của mình, mãi cho đến khi chàng đi từng bước tới, thật sự ôm chặt ta vào l*иg ngực, nhiệt độ cơ thể ấm áp cùng mùi hương mát lạnh quyện vào nhau tràn ngập khoang mũi.

Lúc này ta mới ý thức được, hết thảy đều là sự thật.

Chưa kịp phản ứng lại thì nước mắt đã như đập nước gặp lũ, tràn mi không dừng lại được.

"Sao chàng lại đột nhiên xuất hiện thế..."

Ta níu vạt áo chàng, nước mắt rơi như mưa: "Người kia đâu? Thẩm Tụ đâu?"

Bàn tay chàng vuốt ve gò má ta, nâng cằm làm ta ngẩng đầu lên, đặt lên môi ta nụ hôn dịu dàng lại nóng bỏng, cánh tay đặt bên hông dùng sức ôm ta chặt hơn.

"Ngày ấy ta nói, năm nay hải đường xuân sắp nở rồi. Hôm nay là sinh nhật của A Chiêu, dù thế nào ta cũng muốn cùng nàng ngắm một rừng hoa nở."

16

Ngay cả ở trong mơ ta cũng không dám mong đợi sẽ có cảnh tượng như thế này.

Môi lưỡi quấn quít, đầu ngón tay chạm vào lớp vải áo mỏng nóng cháy giống như có đám lửa đang thiêu đốt.

Kiếp trước vì sự ngại ngùng của nữ tử chưa xuất các, trước khi thành hôn ta và Tạ Trọng Lâu chưa từng có bất kỳ cử chỉ nào vượt quá giới hạn.

Vậy nên sau này trải qua sự chia ly đột ngột như vậy, ta cũng không còn cơ hội da thịt gần gũi với Tạ Trọng Lâu thật sự.

Ta nghĩ có lẽ trời xanh cho ta một cơ hội làm lại từ đầu chính bởi vì để ta có thể bù đắp tiếc nuối đó.

Dưới gốc hoa hải đường, cuối cùng Tạ Trọng Lâu cũng kết thúc nụ hôn dài lâu này, chàng dùng chóp mũi nhẹ nhàng đυ.ng vào chóp mũi ta, nhỏ giọng nói:

"Mấy hôm nay ngày nào nàng cũng đến phủ tướng quân, Hứa Trí Viễn vô cùng bực bội, nhưng lòng ta lại hân hoan cực kỳ. Hôm nay là sinh nhật nàng, ta liều mạng dùng hết sức mới thoát ra được, ta chỉ muốn tới gặp nàng một lần thôi."

"A Chiêu, ta vui lắm, có thể cùng nàng đón sinh nhật mười bảy tuổi mà chúng ta đã chờ rất lâu này."

Có lẽ vì bị giam cầm quá lâu trong thân thể mà không thể vũng vẫy hay tránh thoát được, giữa hai hàng lông mày của chàng có một chút mệt mỏi thoáng hiện, nhưng cặp mắt kia vẫn sáng ngời như xưa, ánh mắt trong veo phản chiếu vẻ rực rỡ của hai đường xuân khắp chốn.

Ở trong mắt chàng, ta nhìn thấy cả một mùa xuân đang nở rộ.

Lấy lại tinh thần xong ta mới nhẹ giọng hỏi chàng: "Hứa Trí Viễn là ai?"

"Là linh hồn sống nhờ ở thân thể của ta, ta nghe thấy Thẩm Tụ gọi hắn như vậy."

Tạ Trọng Lâu kiên nhẫn giải thích với ta:

"Lúc bọn họ ở riêng với nhau luôn nói mấy lời rất kỳ quái. Ta nghe không hiểu, nhưng hình như bọn họ lại hiểu hết những gì người kia nói. Còn có vài lần ta nghe thấy Thẩm Tụ nhắc tới nơi bọn họ sinh sống, dường như bọn họ đến từ một thế giới khác chúng ta."

Im lặng hồi lâu, đến cùng ta vẫn hỏi ra điều quan trọng nhất.

"Cho nên lúc Hứa Trí Viễn chiếm lấy thân thể chàng, chàng vẫn có thể nhìn thấy và nghe được tất cả những gì xảy ra bên ngoài đúng không?"

"Ừ, nhưng lúc ta thoát ra thì hắn không phát hiện được."

Chuyện Huyền Trần đại sư nói được Tạ Trọng Lâu chính miệng chứng thực, lòng ta như bị một chiếc búa khổng lồ đập xuống, nước mắt vừa mới ngưng giờ lại sắp không nhịn nổi mà lại chảy ra.

Nếu là vậy, kiếp trước Tạ Trọng Lâu nhất định cũng bị giam giữ trong thân thể của mình, tận mắt chứng kiến tất cả những chuyện xảy ra với hai nhà Lục Tạ.

Chàng nhìn thấy, cũng nghe được hết thảy.

Nhưng không thể làm bất cứ thứ gì.

"A Chiêu đừng khóc."

Tạ Trọng Lâu duỗi tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt chưa kịp rơi xuống vương trên đuôi mắt.

Thực ra chàng không phải là một người có tính cách ôn hòa trầm tĩnh, ở trong trí nhớ của ta, Tạ Trọng Lâu luôn xuất hiện với thần thái phấn chấn, kiệt ngạo bất thuần.

Năm ta mười bốn tuổi, chàng mặc y phục rực rỡ cưỡi ngựa băng qua phố phường, nốt chu sa ở đuôi mắt đỏ sẫm như máu còn chói lóa hơn cả ngàn vạn phong cảnh thế gian.

Thế cho nên một khoảng thời gian rất dài sau đó, mấy cô nương cùng tuổi với ta trong khuê các mỗi lần nhắc tới Tạ Trọng Lâu thì luôn coi chàng là hình mẫu vị hôn phu lý tưởng nhất của mình.

Chàng không hề dịu dàng, số ít lần dịu dàng chịu thua trong đời lại đều ở trước mặt ta.

Chắc là sợ nói tiếp sẽ làm ta khóc thảm thương hơn, chàng nhanh chóng dời trọng tâm câu chuyện sang hướng khác.

"Thật ra trừ nàng thì cha mẹ ta hình như cũng nhận ra điều gì đó. Bọn họ vẫn duy trì cảnh giác rất mạnh với Hứa Trí Viễn, hai ngày trước mẹ ta còn đi chùa Kim Lăng một chuyến, chắc là đi tìm vị hòa thượng có pháp danh Huyền Trần kia để hỏi xem có phương pháp phá giải nào không."

Nhắc tới Tạ bá phụ và Tạ bá mẫu, trong lòng ta đột nhiên giật thót, nhớ tới việc chết bệnh khác thường của họ ở kiếp trước.

Nếu như lúc đó bọn họ cũng đã nhận ra sự khác thường trên người Tạ Trọng Lâu...

Hứa Trí Viễn lo sợ chân tướng bị phát hiện nên ra tay sát hại vợ chồng Tạ gia.

Cho nên trước khi lâm chung Tạ bá mẫu mới nắm tay ta nói mấy câu như "Hôm nay ta đi rồi con cũng coi như nó đã đi cùng với mẹ".

Bà ấy không nói cho ta biết sự thật chắc cũng vì sợ rằng Hứa Trí Viễn sẽ gϊếŧ ta như đã làm với họ.

"Vậy Huyền Trần đại sư có nói gì với Tạ bá mẫu không?"

Tạ Trọng Lâu chậm rãi lắc đầu:

"Lúc Hứa Trí Viễn nghe trộm thì ta cũng nghe được. Huyền Trần đại sư đã rời khỏi chùa Kim Lăng đi vân du tứ hải, mẹ ta cũng không gặp được ông ấy, không còn cách nào chỉ đành tay không mà về."

"Cũng bởi vì việc này Hứa Trí Viễn và Thẩm Tụ cãi nhau một trận, lúc tâm trạng hắn kích động thì ta tìm được sơ hở mới tạm thời chiếm thế thượng phong."

"Ngày đó ở chiến trường Tây Nam, ta bị Thẩm Tụ phản bội, lúc bốn phía bị quân địch vây bắt thì hắn đột nhiên xuất hiện trong đầu ta, sau đó ta không thể khống chế thân thể mình nữa. Ta đã nghĩ mọi việc hẳn là không hề đơn giản như vậy, hôm đó giây phút nàng gọi ta quay trở lại, từ "người trong sách" mà hắn nhắc tới có lẽ là cách để phá trận."

Chàng nói xong, mi mắt buông xuống, hình như rất mệt mỏi, giọng nói cũng bắt đầu chậm lại, nhẹ nhàng phảng phất đang tự lẩm bẩm:

"A Chiêu đừng sợ, nếu có một ngày hắn thương tổn nàng thì cho dù hồn phi phách tán ta cũng sẽ xuất hiện..."

Một cơn gió thổi qua, có một vài cánh hoa hải đường từ cành cây rơi xuống người chúng ta.

Tạ Trọng Lâu nằm trên đùi ta, lại một lần nữa lâm vào mê man.

Chàng không nói ta hãy từ bỏ, cũng không bảo ta hãy dừng lại ở đây và đi tìm phu quân khác.

Dù cho nếu ta tiếp tục đi tiếp trên con đường này, rất có thể sẽ cửu tử nhất sinh.

Chàng rất hiểu ta.

Giống như ta hiểu chàng.

Ta cõng Tạ Trọng Lâu đi từng bước ra khỏi rừng hoa hải đường, để người đánh xe cho xe ngựa nhanh chóng chạy tới phủ tướng quân.

Thừa dịp lúc Hứa Trí Viễn chưa tỉnh, ta tìm Tạ bá phụ và Tạ bá mẫu rồi nghiêm túc nói với bọn họ:

"Trước giao thừa mấy ngày cháu có đến chùa Kim Lăng gặp Huyền Trần đại sư."

Môi Tạ bá mẫu run run, nước mắt gần như không kìm được: "Chiêu Chiêu, con cũng đã nhận ra đúng không?"

Bà ấy loạng choạng vài bước, thân thể như muốn ngã khụy, Tạ bá phụ đứng một bên vội vàng đỡ lấy bà ấy.

"Vâng, cháu đã gặp được Tạ Trọng Lâu thật sự, bá mẫu yên tâm, chàng còn sống, còn chưa biến mất, chỉ là tạm thời không thể gặp hai người được."

Ta lui về sau một bước, cúi đầu thật sâu trước mặt bọn họ.

"Cháu sẽ dùng mọi biện pháp để chàng có thể hoàn toàn trở về. Chỉ là trước đó, còn mong ngài và bá phụ dù thế nào cũng phải bảo trọng bản thân, không thể khiến kẻ mạo danh thay thế kia tìm được cơ hội lợi dụng."

"Chỉ cần còn sống, sẽ luôn có một ngày gặp lại."
« Chương TrướcChương Tiếp »