Chương 11: Mama là nhất, mama chính là người mạnh nhất và quyền lực nhất (1)

Editor: Jing Yu

Khi Giang Nhược Kiều đang đứng ở ven đường đợi xe đến, điện thoại đột nhiên rung lên một cái.

Đó là tin nhắn WeChat do Tưởng Diên gửi tới.

Công bằng mà nói, Tưởng Diên đối xử với cô thật đúng là không thể nào bắt bẻ được, anh ấy đang đi dạo phố với người lớn, vậy mà trong lòng cũng nghĩ đến cô, lại còn tỉ mị chụp mấy bức trong cửa hàng miễn thuế, trỉ kỷ hỏi cô:【 Nhược Kiều, anh không biết em đang dùng sản phẩm dưỡng da nào, em xem thử em có thiếu cái gì không? 】

Giang Nhược Kiều cầm điện thoại trong tay.

Thật sự vô ngữ.

Việc mà cô sẽ chia tay với Tưởng Diên trong tương lai, không phải là không thể chấp nhận được, dù sao thì cả hai đều còn rất trẻ, mới hai mươi tuổi, tương lai có vô hạn khả năng, cũng có rất nhiều chuyện sẽ xảy ra, nói không chừng vì việc nào đấy mà đường ai nấy đi.

Kết quả của chuyện yêu đương đơn giản chỉ có 2 việc.

Chia tay hoặc là kết hôn.

Điều khiến cô khó mà chấp nhận được là, cô sẽ kết hôn với Lục Dĩ Thành.

Cá tháng Tư mà đùa kiểu này, có khi mắt cũng sẽ trợn trắng, Giang Nhược Kiều cũng có biết chút ít về bạn cùng phòng của Tưởng Diên, dù sao thì Lục Dĩ Thành cũng được cho là giáo thảo Đại học A, dù anh ta có tính tình ôn hòa, nhưng vô luận là đi tới chỗ nào đều sẽ thu hút sự chú ý. Vì vậy mà tất cả mọi thứ của anh, trước khi Giang Nhược Kiều còn chưa có quen biết với Tưởng Diên đã biết rồi.

Trong lớp Giang Nhược Kiều có một bạn học, bạn ấy đã học 3 năm cùng trường cao trung với Lục Dĩ Thành.

Cuộc sống mà Lục Dĩ Thành trải qua thậm chí còn được cho là đáng thương.

Nghe nói anh ta có một người cô đã đi lấy chồng xa, ông nội anh ấy do ngoài ý muốn mà mất đi khi đó anh còn chưa được ra đời, khi anh ấy còn nhỏ, cũng không biết trong nhà đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà cha mẹ cũng không còn nữa.

Người bà sống nương tựa vào nhau cũng mất vì bị ung thư ống mật.

Anh rất thông minh, học hành chăm chỉ hơn ai hết, anh không chỉ trở thành Trạng Nguyên trong kỳ thi tuyển sinh đại học mà còn là Trạng Nguyên trong kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông của thành phố mấy năm trước.

Một học sinh đặc biệt giỏi, đi học không những không tiêu tiền, ngược lại còn có thể kiếm được tiền. Lục Dĩ Thành chính là như vậy, học phí ba năm cao trung là hoàn toàn miễn phí, trong kỳ thi tuyển sinh đại học còn khiến cho trường cũ của anh ấy tự hào một phen, ngoài học bổng cho tân sinh viên của trường Đại học A ra, trường cũ của anh còn tặng thêm tiền thưởng.

Giang Nhược Kiều rất ngưỡng mộ một con người như vậy.

Nhưng ngưỡng mộ thì ngưỡng mộ, Lục Dĩ Thành không nên xuất hiện trong danh sách cân nhắc của cô chứ, huống chi là kết hôn?

Sau khi Giang Nhược Kiều lên xe, lúc này cô mới trả lời lại tin nhắn của Tưởng Diên:【 Không thiếu đâu, đừng tiêu tiền bừa bãi như thế. 】

Vào lúc hỗn loạn như lúc này, cô cũng không quên thiết lập người bạn gái khéo hiểu lòng người của mình đâu nha.

* * *

Lúc Giang Nhược Kiều đến nhà hàng Tây, Lục Dĩ Thành và Lục Tư Nghiên đã ngồi xuống trước đó rồi.

Lúc này là giờ ăn trưa, nên nhà hàng Tây cũng không tính là quá ít người, may là ở nơi này có những căn phòng riêng tư, Lục Dĩ Thành chọn chỗ đặc biệt tốt. Những căn bên cạnh đều không có người ngồi, phương diện riêng tư cũng được làm rất tốt.

Chọn món xong, hai lớn một nhỏ đều chìm vào trong không gian tĩnh lặng.

Lục Tư Nghiên muốn nhìn lại không dám nhìn Giang Nhược Kiều.

Nhóc rất sớm trước đó đã biết, ở nhà bạn họ, mama là nhất, mama chính là người mạnh nhất và quyền lực nhất [1].

[1] Nguyên văn “Đỉnh chuỗi thức vật - 食物链顶端”: giống như chúa tể, kẻ thống trị để mọi người phải phục tùng vậy. Nếu để “Mama là người đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn” thì cảm thấy bị thế nào.

Nếu như ma ma tức giận, dù có là ba ba đi nữa thì cũng không dám lên tiếng.

Lục Dĩ Thành vẫn là lần đầu tiên tới chỗ như thế này.

Khi phục vụ viên đưa menu tới, anh nói: "Lúc tôi vào đây, quản lý của anh nói có thể sử dụng gói mua theo nhóm.”

Phục vụ viên thu hồi lại menu, mỉm cười nói: “Đúng rồi ạ, ngài cho tôi xin mã xác minh, ngoài ra ngài còn cần phải chọn một chút nữa.”

Lục Dĩ Thành cúi đầu loay hoay với cái điện thoại, nhớ tới cái gì, liền đưa tay đẩy cái điện thoại sang cho Giang Nhược Kiều: “Cô xem một chút, cái này là món chính, cô muốn ăn sườn hay là Beef steak, còn có đồ uống cô cũng chọn luôn đi.”

Giang Nhược Kiều. . .Vẫn là lần đầu cùng khác phái đi ăn cơm, khác phái còn dùng gói mua theo nhóm.

Tất nhiên, nếu là chính cô cùng bạn khuê mật cùng phòng đi ăn cơm thì tất nhiên cũng sẽ xem trước một chút gói mua theo nhóm.

Hỏng bét.

Sao giọng nói Lục Dĩ Thành lại tự nhiên như vậy chứ!

Bọn họ không phải lão phu lão thê nha!