Chương 10: Ôm

“Rầm” một tiếng, cửa mở tung ra.

Ánh sáng ngoài hành lang chiếu vào trong phòng.

Một bóng người đứng trong ánh sáng mờ ảo.

Tay gã đàn ông đó còn cầm thứ ghê tởm kia quay đầu lại “Đứa nào! Dám phá chuyện tốt của ông, còn không mau cút ra---”

Lời còn chưa nói xong, chào đón gã ta chính là một cú đấm, gã hô to đau đớn rồi ngã nằm trên sô pha.

Người kia đi đến túm lấy cổ áo gã, trực tiếp kéo lên, lại một quyền đấm thẳng vào mặt, chuẩn xác cùng tàn nhẫn.

Gã mền nhũn gục xuống, miệng phun ra búng máu, trong máu còn lẫn hai cái răng cửa.

Người kia còn chưa hả giận, tiếp tục vung nắm đấm, đánh tới.

Mãi đến khi, một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại níu chặt lấy áo anh.

“Hội trưởng đừng đánh nữa, còn đánh nữa sẽ chết người đó.”

Kinh Trì mới dừng lại, quay đầu nhìn cô.

Mặt cô bé đã sưng to, tóc dài rối bời, bết lại, rõ ràng là nước mắt đầy mặt, nhưng vẫn còn cố gắng mỉm cười với anh.

Anh nhắm chặt mắt lại, nắm cổ áo gã kia hung hăng ném xuống đất, gã đau đến ngất đi.

Kinh Trì không để ý đến sống chết của gã, anh đi đến trước mặt Thịnh Hạ rồi ngồi xổm xuống, muốn đưa tay chạm vào mặt cô, nhưng lo lắng sẽ doạ cô sợ, cuối cùng anh đành đặt trên tay vịn ghế sô pha, nhỏ giọng nói: “Em có sao không?”

Thịnh Hạ gật đầu, giọng nói khàn khàn: “May là anh đến kịp lúc, nếu không em sẽ….”

Lời không rõ ràng, nhưng hai người đều hiểu.

Kinh Trì ừ một tiếng rồi đứng dậy.

Chờ anh xoay người, Thịnh Hạ nhìn thấy anh cầm qυầи ɭóŧ và váy của mình trong tay, cô không tự giác mà khép chặt hai đùi lại.

Cô cúi đầu, đưa tay muốn nhận lấy, anh lại tránh né tay cô, ngồi xổm xuống trước mặt cô.

“Nhấc chân lên.”

Cô sững sờ không nhúc nhích, anh cũng không vội hối thúc, cầm qυầи ɭóŧ của cô cứ thế mà chờ đợi.

Cuối cùng, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại nhấc chân lên, nhìn anh đem qυầи ɭóŧ xỏ vào hai chân mình, sau đó kéo thẳng qua bắp chân rồi đến đùi.

Cô ngượng ngùng quay đầu đi.Kinh Trì không hề tránh né, tầm mắt anh dừng lại nơi riêng tư của cô, hồng hồng, được che đậy bởi một lớp lông tơ.

“Hội trưởng….” Thấy anh im lặng không nhúc nhích, Thịnh Hạ gọi khẽ một tiếng.

Kinh Trì nhấc tay, qυầи ɭóŧ đã mặc tốt rồi, anh cũng giúp cô mặc váy vào.

Nhưng váy bị xé rách, lộ ra hai đùi trơn bóng, anh trực tiếp buộc chặt lại, tạo thành váy ngắn.

“Có đi nổi không?” Anh hỏi.

Thịnh Hạ cắn môi dưới, “Không có sức.”

Cô đã dùng hết sức lực đối phó với gã xấu xa kia, bây giờ cả người cô mềm nhũn như bông, không có chút sức lực nào.

“Hay nhờ bạn cùng phòng của em đến đây?”

Thịnh Hạ ôm đầu gối nhỏ giọng nói: “Em không muốn mọi người nhìn thấy bộ dạng này của em.”

“Được.”

Cô ngẩng đầu, định nói lời cảm ơn, anh đã khom lưng, đôi tay vòng qua chân cô, bế bổng cô lên.

“Hội trưởng?”

“Ôm chặt.”

Thịnh Hạ ngoan ngoãn nghe lời đưa tay lên ôm chặt cổ anh.

Trải qua chuyện kia, toàn bộ đầu óc cô đều hóa gỗ mục, bất kể chuyện gì cũng có thể làm cô lo lắng.

Chỉ có người này đột nhiên xuất hiện, xua tan đi bóng đêm, cứu vớt cô từ vực thẳm tăm tối, mới khiến cô yên tâm.

Thịnh Hạ vùi đầu vào ngực anh, ngửi mùi hương làm cô an lòng.

Bất kể là anh đưa cô đi đâu, cô đều bằng lòng.

Giống như đã đi thật lâu, song cũng thật nhanh, cô nghe được tiếng mở cửa, tiếng đóng cửa, tiếp đó lưng của cô đã tiếp xúc với nệm giường mềm mại.

Cô mở mắt ra, phát hiện đây là một căn phòng nhỏ, có tủ quần áo, điều hoà, tủ lạnh, có cả phòng bếp.

Kinh Trì lấy một ít nước đá trong tủ lạnh ra, cho vào khăn vải, sau đó đưa cho cô.

“Tiêu sưng.”

Thịnh Hạ sợ đến nỗi, quên đi đau đớn trên người, lúc này được anh nhắc nhở, cô mới lập tức cảm thấy vừa nóng rát vừa đau

Bây giờ chắc cô xấu xí lắm? Thịnh Hạ rầu rĩ.

Cô đưa lưng về phía anh, giận dỗi cầm túi đá chườm lên mặt, ngay lập tức, túi đá lạnh toát khiến cho cô hít hà một hơi.

Kinh Trì cong môi, “Anh đi ra ngoài một lát, em ở đây chờ anh, không được chạy lung tung.”

Thịnh Hạ gật đầu liên tục.