Chương 22: Alpha hàng đầu vườn trường (5)

Trong giờ học, Liễu Trừng nhìn ba người Tạ Ngọc ngồi ở hàng cuối cùng.

Đan Hàn đang chơi trò chơi, Mạc Nguyệt đeo tai nghe xem phim còn Tạ Ngọc thì dựa vào ghế ngồi, hắn nhắm mắt ngủ với đôi chân thon dài được bắt chéo gác lên bàn.

Liễu Trừng thầm mắng trong lòng, đây là loại học sinh hư gì vậy, ỷ vào gia thế muốn làm gì thì làm, đặc biệt là Tạ Ngọc này, thật sự quá đáng ghét.

[Nhan Thất: Ký chủ, Liễu Trừng vẫn luôn nhìn anh.]

[Tạ Ngọc: Tôi biết.]

[Nhan Thất: Không biết trong lòng anh ta đang có ý đồ xấu gì, nam phụ độc ác thù rất dai, ký chủ phải cẩn thận.]

“Tạ Ngọc!” Lúc này, bên ngoài vang lên một tiếng gọi, Cố Thần xông vào rồi đi thẳng đến trước mặt Tạ Ngọc.

Liễu Trừng đang giảng bài giữa chừng thì bị cắt ngang, anh ta không hài lòng và định chất vấn học sinh đến muộn, nhưng khi nhìn thấy Cố Thần đi đến trước mặt Tạ Ngọc thì anh ta im miệng ngay lập tức.

“Sao em lại bắt nạt Liễu Mặc? Chuyện lần trước là do anh không đúng, không liên quan gì đến em ấy, em bắt nạt một Omega thì có bản lĩnh gì chứ!” Cố Thần nổi giận đùng đùng mắng.

Vừa rồi trên đường đến đây, Cố Thần bắt gặp Liễu Mặc đang khóc, anh ta ngay lập tức tới tìm Tạ Ngọc để chất vấn, anh ta cảm thấy rằng mặc dù mình có lỗi vì chuyện xảy ra đêm đó nhưng Tạ Ngọc không nên đổ lỗi cho người vô tội như Liễu Mặc.

Liễu Mặc chỉ là một Omega yếu đuối, Tạ Ngọc làm như vậy thật sự rất quá đáng.

Tạ Ngọc nhướng mi: “Cậu ta nói tôi bắt nạt cậu ta hả?”

“Chẳng lẽ không phải à?” Cố Thần thất vọng nói: “Tạ Ngọc, anh thật sự không ngờ rằng em lại là người như vậy, cho dù em có tức giận thì sao có thể xuống tay với một Omega chứ?”

“Không xuống tay với Omega thì xuống tay với ai?” Tạ Ngọc nhướng mày, nghiền ngẫm nói: “Hay là, anh tới thế chỗ cậu ta đi.”

Sắc mặt Cố Thần thay đổi.

Vẻ mặt của Mạc Nguyệt và Đan Hàn khẽ động, mặc dù Cố Thần và Tạ Ngọc đều là Alpha nhưng Alpha cũng có cấp bậc.

Alpha mạnh nhất là cấp SSS, toàn bộ đế quốc có không quá mười người.

Cố Thần là cấp SS, mà Tạ Ngọc mới chỉ là cấp S, nếu hai người thực sự đánh nhau thì Tạ Ngọc rõ ràng sẽ phải chịu thiệt.

“Sao, sợ rồi hả?” Tạ Ngọc nhìn Cố Thần cười mỉm.

Chuyện Alpha không chịu nổi nhất chính là bị người khác khıêυ khí©h, Cố Thần vốn còn có hơi áy náy với Tạ Ngọc, nhưng nghĩ đến dáng vẻ đáng thương khóc thút thít của Liễu Mặc thì anh ta lại cảm thấy mình cần dạy cho Tạ Ngọc một bài học.

“Ai sợ chứ, Tạ Ngọc, em đừng hối hận.” Cố Thần lạnh lùng nói.

Trường học có một sân vận động chuyên dụng rộng hơn nghìn mét, trong đấu trường có một võ đài quyền anh, là nơi mà các Alpha thi đấu với nhau.

Mặc dù trên thị trường có thuốc ức chế Alpha nhưng vì bọn họ vẫn chưa thành niên, chưa đủ tuổi hợp pháp để mua thuốc ức chế nên chỉ có thể khắc chế bằng cách tự kiểm soát.

Nhưng hầu hết các Alpha đều gặp khó khăn trong việc kiềm chế bản chất của mình, điều này đã dẫn đến thương vong trong các trận chiến Alpha quy mô lớn ở nhiều trường cấp ba.

Sau đó, đế quốc ban bố sắc lệnh, mỗi một trường cấp ba Alpha đều phải thành lập một đấu trường. Tiến hành thi đấu một chọi một trên võ đài của đấu trường, sử dụng theo lượt, trọng tài ghi điểm để giảm tỷ lệ tử vong của Alpha.

Khán đài đầy ắp học sinh, nghe nói Tạ Ngọc và Cố Thần muốn thi đấu trên võ đài, tin tức này gần như khiến cả trường chấn động.

Cố Thần và Tạ Ngọc đều là những nhân vật có sức ảnh hưởng trong trường, bình thường quan hệ cả hai vẫn luôn rất tốt, đừng nói là đánh nhau ngay cả cãi nhau cũng chưa từng có, hôm nay vậy mà lại lên võ đài.

“Nghe nói là vì một Omega tên Liễu Mặc.”

“Omega nào có thể khiến hai hot boy của trường chúng ta tranh đua như vậy?”

“Hình như là ngoài trường, tôi chưa từng thấy qua.”

“Tôi gặp rồi, Omega đó thực sự rất đẹp, nhưng ăn mặc có hơi nghèo hèn.”

“Các cậu nói xem ai sẽ thắng?”

“Còn cần phải nói sao, chắc chắn là Cố Thần rồi.”

“Cố Thần là Alpha cấp SS.”

“Cái này cũng không chắc, nghe nói thực lực của Tạ Ngọc rất mạnh, đã từng vượt cấp khiêu chiến một Alpha cấp SS đó.”

Mạc Nguyệt lắc lắc ly rượu trong tay, đứng trên lầu hai dựa vào lan can nhìn xuống võ đài bên dưới: “A Ngọc lần này có vẻ nghiêm túc.”

Đan Hàn tỏ ra thờ ơ: “Cậu cảm thấy ai sẽ thắng?”

Mạc Nguyệt mỉm cười: “Cậu nói xem?”

Đan Hàn không nói gì, đôi mắt dưới cặp kính không gọng trông tối tăm và lạnh lẽo.

Hai người đứng trên võ đài.

“Tạ Ngọc, anh sẽ không nương tay đâu.” Cố Thần lạnh lùng nói.

Tạ Ngọc xoay cổ tay, khóe miệng nhếch lên: “Vậy hả? Tôi rất mong chờ màn thể hiện của anh đấy.”

Nhan Thất nhìn cảnh tượng này, chỉ hy vọng lát nữa ký chủ xuống tay nhẹ một chút, đừng vô tình đánh chết mục tiêu công lược một lần nữa nha.

...