Chương 4: Thế thân của ánh trăng sáng trong giới giải trí

“Tôi biết.” Tạ Ngọc bình thản như không.

Trình Thành thấy vậy có hơi đau lòng, Tạ Ngọc cứ luôn ngậm bồ hòn làm ngọt, yếu đuối và dễ bị bắt nạt như vậy, phải chi hắn mạnh mẽ hơn một chút thì cũng không đến nỗi luôn bị người khác xem thường.

Nhan Thất cũng cảm thấy Tạ Ngọc đã chịu ấm ức, thế nên cậu vội vàng an ủi hắn: [Ký chủ, đừng chấp nhặt với cậu ta, đợi sau này khi anh đã thành công rồi thì thành tựu của anh sẽ là cái tát thẳng vào mặt cậu ta.]

Tạ Ngọc thầm nghĩ rằng không cần phải đợi đến sau này.

Nếu như có người nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra, ánh mắt của Tạ Ngọc bây giờ hoàn toàn khác so với trước kia, trong con ngươi đen nhánh hiện lên sự u ám và tàn nhẫn.

Bọn họ phải quay một cảnh đánh nhau, bởi vì trong cảnh này Từ Ảnh cướp bạn gái của Tạ Ngọc, nên nhân vật phản diện do Tạ Ngọc thủ vai đã dạy cho Từ Ảnh một bài học bằng cách đánh cậu ta nhừ đòn.

Sau khi đạo diễn hô action, cảnh quay bắt đầu.

"Tuyết Nhi ở cùng với ta, vậy thì đã sao? Nàng lương thiện thuần khiết như vậy, ngươi vốn dĩ không xứng với nàng." Từ Ảnh kêu gào.

“Vậy ư?” Tạ Ngọc nhìn cậu ta, khóe miệng hơi nhếch lên: “Vậy ai mới xứng, ngươi?”

Từ Ảnh bị khí thế của Tạ Ngọc làm cho kinh ngạc, không biết tại sao mà khoảnh khắc vừa rồi khi nhìn Tạ Ngọc, cậu ta lại theo bản năng muốn lùi bước.

Không chỉ Từ Ảnh mà đạo diễn và những người bên ngoài cũng sửng sốt.

Trình Thành vẫn luôn đứng xem cũng cảm thấy sửng sốt, cậu ấy tự hỏi rằng diễn xuất của Tạ Ngọc đã trở nên tốt như vậy từ bao giờ.

Vì không để người ngoài nhìn thấu bản thân sợ hãi nên Từ Ảnh đành cố nhịn, đối diện với ánh mắt của Tạ Ngọc: "Đương nhiên rồi, người nàng thích chính là ta."

“Ồ.” Tạ Ngọc dường như đã hiểu: “Cho nên chỉ cần ngươi không còn tồn tại thì nàng sẽ không có người để thích nữa, sau đó nàng sẽ hoàn toàn thuộc về ta.”

Nhìn thấy cảnh này, Nhan Thất không khỏi khen ngợi bàn tay vàng diễn xuất mà cậu đã mở cho Tạ Ngọc, diễn vô cùng chân thực. Nếu không phải đã xác nhận rằng Tạ Ngọc chỉ là một nam phụ tốt bụng và dịu dàng thì hẳn cậu sẽ nghĩ rằng thứ mà Tạ Ngọc cầm trước đó là kịch bản phản diện.

Từ Ảnh đối diện với ánh mắt của Tạ Ngọc, trong lòng cậu ta đột nhiên dâng lên một dự cảm xấu.

Giây tiếp theo, Tạ Ngọc bất ngờ nhặt một cây gậy lên và đi về phía Từ Ảnh.

Tiếng la hét thảm thiết vang lên, mọi người đều chăm chú theo dõi, cảnh bạo lực tàn khốc và đẫm máu vô cùng kịch tính giống như đang thật sự diễn ra ngoài đời thực.

Không ai ngăn Tạ Ngọc, ngay cả đạo diễn cũng không hô "cắt" như thường lệ.

Tạ Ngọc vung gậy nện từng phát lên người Từ Ảnh, như thể hắn đang đối xử với một con kiến

bị nghiền nát dưới chân mình, giải phóng hoàn toàn con thú dữ tàn bạo trong người hắn ra ngoài.

Cho đến khi cảnh quay kết thúc.

Mọi người giống như bừng tỉnh từ trong giấc mộng, sau đó có người đi tới nhìn Từ Ảnh, đột nhiên hét lên một tiếng: "A! chết người rồi!"

Người đương nhiên không thể chết.

Nhưng thà chết còn hơn.

Khi Từ Ảnh được đưa vào trong phòng cấp cứu của bệnh viện, toàn thân cậu ta đã nát bấy, máu me be bét, sau khi được cấp cứu mặc dù không còn nguy hiểm đến tính mạng nhưng cậu ta đã tàn tật khắp người và trở thành người thực vật.

Nhan Thất không biết vấn đề nằm ở đâu, cậu nhìn Tạ Ngọc dùng khăn giấy lau tay sau khi đánh người, rồi sau đó hắn nhìn Từ Ảnh bị mang đi một cách vô cảm.

[Ký chủ, anh vừa làm gì vậy?] Nhan Thất hỏi, âm thanh phát ra có chút run rẩy giống như bị dọa sợ.

[Tôi đã làm gì?] Vẻ mặt Tạ Ngọc trông rất vô tội và hờ hững, dường như không cảm thấy mình đã làm gì quá đáng.

Nhan Thất không khỏi ngạc nhiên khi nhìn dáng vẻ này của hắn, trong suy nghĩ

của cậu thì Tạ Ngọc rất dịu dàng và ấm áp, hắn chắc chắn không thể ra tay tàn nhẫn như vậy, thiết lập nhân vật hoàn toàn không đúng.

Có vấn đề ở đâu rồi.

Cậu nhớ đến bàn tay vàng diễn xuất mà mình đã đưa cho Tạ Ngọc, chẳng lẽ là do bàn tay vàng đó quá hữu hiệu? Xảy ra tác dụng phụ sao?

Cũng chỉ có một cách giải thích này mà thôi.

Chuyện Tạ Ngọc đánh người trong cảnh quay rất nhanh đã được lan truyền, tạo nên một làn sóng sôi sùng sục làm cho dư luận xôn xao.

"Tạ Ngọc bị điên rồi, đáng sợ quá đi mất!"

"Đánh người trên trường quay mà cảnh sát không bắt cậu ta sao?"

"Nghe nói Tạ Ngọc có người chống lưng, là tổng giám đốc Triệu của công ty giải trí Thịnh Kinh, khó trách cậu ta kiêu ngạo như vậy."

Tạ Ngọc nhắm mắt lại, nằm trên ghế sô pha và lắng nghe giọng điệu đầy lo lắng của Trình Thành khi gọi điện thoại.

"Tổng giám đốc Lý, tất cả đều là hiểu lầm thôi, xin hãy nghe tôi giải thích..."

"Đạo diễn Vương, một bộ phim đã thỏa thuận xong sao có thể đột ngột đổi người? Ở chỗ tôi đã chuẩn bị sẵn hợp đồng, Tạ Ngọc không phải người như vậy... Ngài nghe tôi nói đi…”