Chương 2.1

Chuyện đêm đó Ninh Hương Chức coi như nó là một hồi mộng xuân, nàng vẫn làm theo ý mình, muốn làm gì thì làm nấy.

Cho đến khi trước đêm thành thân nàng cùng Túc Vương thế tử, Thẩm Ký đều yên lặng, biến mất không thấy bóng dáng.

Ninh Hương Chức trong lòng có dự cảm không hay, nhưng vẫn kiềm chế.

Chuyện nữ nhi Quý Hoa công chúa và Túc Vương thế tử thành thân là một chuyện lớn trong kinh thành, trong phủ công chúa mọi người thức trắng không ngủ để bắt đầu chuẩn bị.

Ninh Hương Chức an tĩnh ngồi trước bàn trang điểm, nhìn gương đồng, nàng rất nhanh sẽ gả làm vợ người, nhưng trogg lòng nàng có điều luyến tiếc.

Khi Quý Hoa công chúa tiến vào trong tay ôm một hộp gỗ, bà nhìn nữ nhi mũ phượng khăn quàng khuôn mặt nhỏ kiều diễm ướŧ áŧ, trong lòng cảm thán, lại đưa cái hộp đó cho nàng, ôn nhu dặn dò: “Chức Nhi, đây là mấy quyển về thuật phòng the, nữ tử lần đầu sẽ hơi đau, tấtnhiên trong nhà thế tử có nha đầu lo chuyện này rồi, ta nói vậy để ngươi không quá khó chịu.”

Ninh Hương Chức nghe xong liền có chút khó chịu, vì sao nam nhi trên thế gina này không thể giống đại … Đại ca thật sự là nam tử ưu tú nhất nàng từng gặp, nàng cũng biết Thẩm Ký là phu quân được rất nhiều quý nữ trong kinh tha thiết ước mơ…

Chỉ là, nàng không thể.

“Vâng.” Nàng ngoan ngoãn gật đầu, nhịn không được hỏi, “Vậy hôm nay ai sẽ dẫn ta xuất giá vậy?”

“Ta sẽ tự sắp xếp. Chức Nhi, ta biết ngươi ngoan ngoãn hiểu chuyện, cũng biết đại ca ngươi đối với ngươi có tâm tư… Nhưng các ngươi không có khả năng ở bên nhau đâu.”

Trong mắt nàng mờ mịt hơi nước, nhưng nàng cố nén lại, nghẹn ngào nói: “Ta biết.”

“Ai… Đau dài không bằng đau ngắn, Túc Vương thế tử cũng là phu quân.”

Phu quân sẽ có nữ nhân thứ hai sao?

Nàng cho rằng phu quân chân chính sẽ chỉ có một nữ nhân thôi.

Cả đời sẽ không có nữ nhân thứ hai, cho dù tư tưởng này có chút cực đoan, nhưng nó cũng cho nàng một chút ảo tưởng tốt đẹp.

Nàng ngơ ngác nhìn khuôn mặt tinh xảo mặt mày như họa trong gương, tim đau như cắt.

Từ trong tộc người cõng ra cửa, lễ quan bắt đầu xướng. Làm lễ xong, đội ngũ Túc Vương thế tử đón dâu tới.

Ninh Hương Chức ngồi trong cỗ kiệu, khi qua cầu bên nàng đã nghênh đón một đội ngũ thanh thế to lớn khác. Đi đã lâu mà chưa đến nơi, nàng hỏi nha hoàn bên cạnh rằng mình đang ở đâu, mới vừa rồi nàng nhớ Tuyết Cầu đi theo nàng một đường tới đây nhưng sao giờ không nghe được tiếng nhỉ?

Nghĩ tới chuyện tự mình xốc khăn voan lên là không may mắn, nên nàng chỉ đành chờ thôi.

Nàng cảm thấy mình ngồi mệt rồi liền dựa vào ghế mềm, thế nhưng lại lập tức ngủ mất, trong mơ mơ màng màng, chỉ mơ hồ nghe được ngoài cửa có động tĩnh.

Cửa mở kẽo kẹt.

Có tiếng bước chân truyền đến, hơi nặng nề.

Xuyên qua khăn voan đỏ, Ninh Hương Chức thấy được một đôi ủng đen viền bạc, trong nháy mắt, cả người nàng căng thẳng.

Trước mắt nàng sáng ngời, khăn voan bị xốc lên.

Mặt mày chăm chú nhìn nàng thâm tình không chịu được.

Không phải là Thẩm Ký thì sẽ là ai?!

“Sao lại là ngươi!” Ninh Hương Chức vừa mừng vừa sợ, cảm xúc phức tạp.

“Chức Chức không hy vọng đại ca tới sao?”

“Thẩm Ký! Ngươi làm như vậy đã nghĩ đến hậu quả chưa?”

“Ta chỉ cần Chức Chức mà thôi.”

“Ngươi điên rồi!”

“Đúng, là ta là điên rồi, điên đều là vì ngươi, Chức Chức của ta, sao ta có thể trơ mắt nhìn ngươi gả cho người khác chứ, đặc biệt là tênkhốn kia!”

“Ta gả cho ai, thì có liên quan gì đến ngươi?”

“Có liên quan gì đến ta à? Được, ta hôm nay sẽ nói cho ngươi biết chúng ta có quan hệ gì!”