Chương 2

Lúc này Chu Tử Dục một tay cầm chốt cửa, một tay giơ cao chống vào cửa, thân thể nghiêng về phía trước, tư thế này ở góc độ của Ngô Tử Kỳ, cô có cảm giác bị áp bách mười phần, khiến cô không tự chủ được muốn lùi về phía sau một bước.

Khóe miệng Chu Tử Dục cong lên, cố gắng nín cười rồi đưa tay kéo cô vào bên trong cửa.

Ngô Tử Kỳ lơ đãng không chú ý, bị Chu Tử Dục kéo một cái, thân người cô tiến lên vài bước, tay quơ quơ trong không trung, cô muốn bắt lấy thứ gì đó để ổn định trọng tâm cơ thể, nhưng lại không giữ được thăng bằng.

Có lẽ là không nhìn được cảnh tượng này, cho nên Chu Tử Dục đưa tay ôm lấy cô, khiến cho Ngô Tử Kỳ tránh được số phận bị trượt chân sau đó ngã nhào xấu hổ.

Ý thức được tình huống hiện tại, Ngô Tử Kỳ chỉ cảm thấy đầu óc như bị điện giật, tiếp theo đó cô nghe được sau lưng truyền đến tiếng đóng cửa... Khoan đã, hình như cô đã nghe được hai tiếng động, cái phía trước là đóng cửa, không lẽ cái phía sau là khóa cửa?

Ngô Tử Kỳ còn chưa kịp phản ứng lại, Chu Tử Dục đã dùng một tay đẩy cô dựa lưng vào bức tường phía sau, một tay của anh chống lên cửa.

A!!! Cô đang được soái ca kabedon sao?

Sau khi phản ứng lại, mặt của Ngô Tử Kỳ đỏ tới tận mang tai, tay chân cô luống cuống, há miệng như muốn nói gì đó, nhưng mãi vẫn không thể thốt thành lời, đột nhiên cô siết tay thật chặt, chợt nhớ ra vật mình đang cầm, cô nhanh chóng tìm ra lối thoát.

“Anh Chu, đồ của anh đặt!”

Trước sự trốn tránh của Ngô Tử Kỳ, Chu Tử Dục cất lên một tiếng cười đầy ẩn ý, sau đó anh nhận lấy túi đồ trên tay Ngô Tử Kỳ rồi đi thẳng vào trong nhà.

Thấy Chu Tử Dục bước đi, trong đầu Ngô Tử Kỳ nhất thời trống rỗng, cô quay đầu nhìn cửa, lại do dự nhìn về phía hướng Chu Tử Dục rời đi.

Lúc này giọng nói của Chu Tử Dục truyền tới từ góc nào đó của ngôi nhà, “Vào đi, chẳng lẽ cô không muốn lấy tiền hay sao?”

Nghe vậy, trong lòng Ngô Tử Kỳ mặc dù vẫn còn chút chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn đi vào theo lời anh.

Mặc dù cô rất tò mò không gian cá nhân của Chu Tử Dục, nhưng thân là con gái, đối với một người mới chỉ gặp mặt được mấy lần, cô cơ bản vẫn xếp anh vào hàng ngũ người xa lạ, cho nên trong lòng cô vẫn có chút cảnh giác.

Ngô Tử Kỳ nơm nớp lo sợ bước vào phòng khách, chỉ thấy Chu Tử Dục lười biếng mở toang hai chân ngồi trên ghế sô pha màu đen, song, sức hấp dẫn của người đàn ông này không hề giảm đi, một chân anh gác lên thành ghế sô pha, một chân anh đặt lên bàn trà, phía trên còn có tiền giấy và tiền lẻ đã chuẩn bị từ trước, con số bằng đúng với tiền hàng mà cô cần thu.

"Tự tới lấy đi." Chu Tử Dục nói.

Ngô Tử Kỳ nuốt nước miếng, bởi vì tránh để cho hai người xấu hổ, cho nên cô có chút chột dạ không dám bước đến, cũng không dám nhìn Chu Tử Dục quá lâu.

Cô chậm rãi lấy tiền rồi đút vào trong túi, sau đó mở miệng nói lời tạm biệt, “Cảm ơn anh Chu, hy vọng anh hài lòng với sự phục vụ của chúng tôi, mong anh đánh giá năm sao cho app của chúng tôi...”

“Đợi đã.” Giọng nói của Chu Tử Dục không lớn nhưng khiến người ta phải nhất nhất nghe theo: “Cô đừng gấp gáp rời đi như vậy.”

“Hả...” Lời này là có ý gì?

Chu Tử Dục ngoắc tay về phía Ngô Tử Kỳ, tỏ ý bảo cô tới gần.

Vốn dĩ tính cách thật sự của Ngô Tử Kỳ cũng không quá mạnh mẽ, thậm chí là tương đối bị động, cho nên đối với một loạt lời nói cùng hành động mang ý ra lệnh của anh, cô không khó chịu chút nào, chỉ ngoan ngoan thuận theo ý anh.

Trên thực tế, đối mặt với người ngoài, không phải cô lúc nào cũng buông lỏng cảnh giác như vậy, là bởi vì người đối diện cô lúc này là Chu Tử Dục, một người có vị trí đặc biệt trong lòng cô, cho nên cô mới như vậy.

Và tình huống lúc này hoàn toàn phù hợp với khung cảnh mà cô thường tưởng tượng.

Nếu đối tượng trong mộng làm một loạt động tác tình tứ dụ dỗ bạn, những tưởng tượng hàng ngày của bạn có xu hướng trở thành hiện thực, bạn có làm theo anh ấy không?

Câu trả lời của Ngô Tử Kỳ là có.

Đáy lòng Ngô Tử Kỳ run lên một cái, lòng bàn tay bởi vì khẩn trương mà toát ra mồ hôi, nhưng ý chí vẫn kiên định đi tới bên cạnh Chu Tử Dục.

Đợi cô xích lại gần, Chu Tử Dục thu hồi chân phải đang đặt trên bàn trà nhỏ, kéo cô vào trong ngực anh, hai người mắt đối mắt, khoảng cách giữa hai chóp mũi cách nhau chưa đầy 2cm.

"Tôi đã nhìn thấy hết rồi, mỗi lần đến lấy bát đũa bẩn, em đều sẽ lén lút cầm đũa của tôi lên, như muốn liếʍ nhưng lại không dám liếʍ..." Chu Tử Dục hứng thú nói.

Ngô Tử Kỳ nghe xong, con ngươi co rút một chút, thầm nhủ: Không phải là đũa, mà là cô đang liên tưởng đến hình dáng của vật nam tính kia.

Cô chột dạ phản bác: "Không, tôi không phải...”

“Chẳng lẽ em định lấy cớ kiểm tra xem đũa của tôi có sạch hay không? Em không cần làm vậy, cả em và tôi đều biết, em có hứng thú với tôi.”

Vừa dứt lời, Chu Tử Dục đã đẩy ngã Ngô Tử Kỳ xuống ghế sô pha, anh chống tay trái ở cạnh đầu Ngô Tử Kỳ, tay phải thì vén áo sơ mi của cô lên, cởi khóa áσ ɭóŧ phía trước, làm cho con thỏ trắng to lớn bật ra, vòng eo mảnh mai và vòng một đầy đặn đã khiến anh cương cứng.