Chương 48

Trong chùa An Khang, bên ngoài một phòng nhỏ yên tĩnh, xuất hiện một cô gái trẻ với dung mạo xinh đẹp, khoảng hai mươi lăm tuổi.

Cửa sổ bên cạnh phát ra tiếng gõ mõ.

Giọng nữ nhân nhẹ nhàng dịu dàng cất lên: "... Thanh Hòa sư phụ, xin hỏi Thanh Hòa sư phụ có ở trong không?"

Trong phòng truyền đến một giọng nam nhân lạnh lùng nhưng trong trẻo: "Bần tăng có."

"Thanh Hòa sư phụ, đệ tử có thể vào không? Ở bên ngoài không tiện nói..."

"Cứ vào đi, cửa không khóa."

Tần Hoàn đẩy cửa vào, sau đó nhanh chóng cài then khóa cửa lại.

Ban đầu, Tần Hoàn thường đến chùa cầu phúc vì trượng phu thân thể yếu ớt nhiều bệnh, nhưng gần đây, sức khỏe trượng phu đã khởi sắc dưới y thuật tuyệt đỉnh của Thanh Hòa sư phụ, nỗi lo về thân thể lại chuyển sang nỗi khổ vì không có con.

Thanh Hòa có thể là trụ t rì tiếp theo của chùa, chùa An Khang này là chùa hoàng gia, nếu có thể trở thành trụ t rì tất nhiên là đức cao vọng trọng, người người kính trọng, ngưỡng mộ nên cạnh tranh khá khốc liệt.

Không biết đối nhân xử thế, tuy bề ngoài nhìn như thanh tâm quả dục, gần đây càng giúp đỡ nhiều người khổ khó khắn, mà Tần Hoàn là do hắn để lộ y thuật nhiều năm học tập cố ý kết giao đến. Nếu có thể giải quyết khó khăn của nhà ngoại cùng phu gia ở hoàng thành đã có căn cơ thâm hậu, thế lực bất phàm thì vị trí trụ t rì đối với Thanh Hòa là dễ như trở bàn tay.

Vì thế hắn mỉm cười lãnh đạm, sử dụng dung mạo và tư thái xuất trần thoát chúng tẫn hiến cao thượng để lừa Tần Hoàn.

Tần Hoàn bị Thanh Hòa tươi cươi làm lóa mắt, trong lòng nghĩ: Thanh Hòa sư phụ sinh ra thật đẹp mắt.

Nhưng cuối cùng, với xuất thân tiểu thư khuê các, rất nhanh điều chỉnh lại, ngữ khí vội vàng cũng không kém trang trọng nói: "Thanh Hòa sư phụ, ngài cho đệ tử phương thuốc rất hữu hiệu, bệnh tình phu quân đã chuyển biến tốt đẹp, chỉ là..."

Thanh Hòa bình tĩnh nghe Tần Hoàn kể lại.

Hóa ra, phương thuốc có tác dụng phụ, Tần Hoàn thấy thân thể trượng phu càng ngày càng tốt, nhưng lại bắt đầu lo lắng. Chắc là lúc đầu lực bất tòng tâm, hiện tại tốt lên, lại lộ ra sự thật.

Trượng phu hết bệnh rồi, Tần Hoàn rất vui, nhưng hai người thành thân nhiều năm mà chưa có con. Ngày trước bà bà sợ đứa con thân thể không tốt, không dám nạp thϊếp cho con, sợ tăng thêm gánh nặng cho thân thể con trai. Hiện giờ nếu Tần Hoàn là chính thê không sinh được con trai cho nhà họ, bà muốn nạp thϊếp cho con cung là lẽ thường.

Thế nhưng chuyện này, đã đe dọa đến địa vị Tần Hoàn.

Dù Tần Hoàn đoan trang, xinh đẹp tuyệt trần, thê tử mười năm, nhưng trượng phu nàng cũng không có hứng thú, nếu có cũng là mùng một mười lăm ở trong phòng nàng, để cho nàng chút mặt mũi thôi.

"... Mọi chuyện là như vậy. Thanh Hòa sư phụ, ngài nói xem, đệ tử nên làm thế nào mới tốt đây?" Nói xong nỗi khổ, Tần Hoàn kìm không được mà rơi lệ.

Vốn vì trượng phụ nhiều năm ốm đau trên giường, mọi người đều bàn tán, không biết khi nào mối quan hệ này không thể hàn gắn được nữa, nàng ở nhà mẹ đẻ hoặc phu gia đều không có địa vị. Mãi cho tới gần nhất, không dễ gì mới nhờ Thanh Hòa giúp đỡ, tình hình được xoay ngược, thân phân con trai cả của trượng phu cuối cùng cũng phát huy tác dụng. Mắt thấy tương lai đang tốt đẹp trở lại, bản thân sẽ được xoay người, thì trượng phu lại lạnh nhạt với nàng, thêm nữa không có đứa nhỏ của bản thân, tình cảnh của nàng ngày càng khó khăn, không biết bao giờ sẽ bị trượng phu lấy cớ không có con mà gạch tên, đuổi khỏi nhà.

Lúc trước đối với nàng, bên người chỉ có Thanh Hòa vì nàng mà nguyện ý giúp đỡ, vì nàng giải quyết ưu sầu, hiện giờ rơi vào hiểm cảnh, nàng cũng chỉ tín nhiệm Thanh Hòa.

Thanh Hòa trầm ngâm một chút, nói tiếp: "Thí chủ, bần tăng có câu này, không biết có nên nói hay không."

"Thanh Hòa sư phụ, ngài cũng đừng chọc đệ tử, đệ tử có thể tin người sao? Có chuyện gì không nên nói với đệ tử?"

Có lẽ là vì Thanh Hòa là hòa thượng, Tần Hoàn cũng không có chú ý tới chính mình trong lời nói mập mờ, hoặc chú ý tới nhưng vẫn bỏ qua.