Chương 52

THÚ THẾ Dâʍ ɭσạи

Mễ Á chạy như điên trong bãi đi săn của bộ lạc, ôm theo dã tâm hừng hực muốn đuổi kịp con gà Ưng Xà.

Con thú này cao khoảng hai mét, trông giống con gà nhưng lại nàng đuôi rắn, hai cánh nhỏ, ngắn nhưng cái mỏ thì sắc nhọn như loài diều hâu. Cho dù trong mắt những người ở bộ lạc, gà Ưng Xà chỉ mạnh hơn thỏ răng to một chút nhưng nếu không cẩn thận cũng sẽ bị loài này mổ bị thương cực kỳ nhanh, phải nàng một người thu hút được sự chú ý của nó, rồi một người khác bất ngờ tấn công mới nàng thể gϊếŧ được chúng.

Lần này, Mễ Á, tự xưng là nữ thợ săn giỏi nhất trong số những người trẻ của bộ tộc quyết định lén chạy ra ngoài, một mình gϊếŧ chết gà Ưng Xà, cũng từ đó giành được tư cách tham gia vào đội đi săn kể từ khi tốt nghiệp đoàn huấn luyện.

Bóng dáng nhỏ nhắn yêu kiều của Mễ Á không ngừng lắc lư qua lại trong bụi cây rậm rạp, bỗng nhiên bên tai nàng nghe thấy tiếng gầm của loài dã thú.

"Grrrr!"

Đó là một con gà Ưng Xà!

Đôi mắt nàng chợt lóe lên một tia kiên định, ngay lập tức nàng quyết định gia tăng tốc độ nhanh chóng chạy về phía phát ra tiếng gầm, không hề lo lắng bản thân sẽ gặp phải nguy hiểm.

Mặc dù bình thường nếu như một con gà Ưng Xà kêu lên, thì nàng thể là nó đang tranh giành chỗ ở với con khác, ai biết được hóa ra bọn chúng đang đấu với ma thú đâu chứ?

Nhưng Mễ Á không quan tâm, nàng chạy như bay mà đến.

Nàng vô cùng tự tin vào khả năng của mình, chỉ là từ trước tới giờ, nàng vẫn luôn không may chưa từng nàng cơ hội chứng minh bản thân.

Nàng là người mạnh nhất!

Khi khoảng cách giữa nàng và gà Ưng Xà còn rất gần, chỉ nhìn thấy cách đó không xa nàng một giống đực đang cuống quýt ngẩng đầu nhìn xung quanh thăm dò, thế nhưng cái nó nhận được chỉ là ánh mắt sắc lạnh như nhìn thấy con mồi của gà Ưng Xà.

Gà Ưng Xà hoàn toàn chú ý tới giống đực kia, nó nhìn chằm chằm hắn, dường như đang suy nghĩ xem nên mổ vào chỗ nào trên người hắn là ổn.

Đối mặt với một con thú cao lớn hơn mình mà lại nàng cặp mỏ sắc nhọn như kia, giống đực lộ ra vẻ mặt hốt hoảng, nhưng rốt cuộc vẫn nàng ưỡn ngực thẳng lưng để trấn tĩnh chính mình.

Mễ Á trước nay thực lực vượt trội hơn người bấy giờ còn nàng thể nhìn thấy rõ từng giọt mồ hôi lạnh đang từ từ rịn xuống trên trán hắn, còn gương mặt hắn lại lộ ra vẻ lúng túng không biết làm thế nào.

Hắn nên làm sao đây...?

Ngay lập tức, không để hắn kịp suy nghĩ gì, con dã thú kỳ quái kia đã trực tiếp tấn công về phía hắn ta.

"Bịch!"

Đúng lúc giống đực kia suýt không tránh kịp, chuẩn bị trúng chiêu của con dã thú thì Mễ Á đã bắn ra từ phía bên phải mình một cây thạch mao sắc lẹm, nó lao như tên bắn bắn thủng người gà Ưng Xà rồi găm vào cây nàng thụ đằng sau.

Giống đực đưa mắt nhìn theo chỗ cây thạch mao bắn ra, bèn nhìn thấy Mễ Á dáng người thon thả yêu kiều, trên mặt đeo mặt nạ da thú đang bước về phía hắn ta.

"Ngươi không sao chứ?" Mặc dù giống đực kia trông khá lực lưỡng khỏe mạnh, nhưng hắn hoàn toàn không thể ứng phó lại cơn thèm khát của giống cái nên tạm thời không thể phân thân, hầu như không biết săn bắt, Mễ Á hiểu rõ điểm này, không chút ngờ vực mà nhìn giống đực với ánh mắt giống như hắn cũng thuộc trong chỗ "hầu như" kia.

Giống đực đáng thương này, bị dọa sợ rồi sao?

Ánh mắt Mễ Á lộ ra niềm thích thú cả thương hại: "Vẫn ổn chứ? Ngươi là người từ bộ lạc khác qua đây sao?"

Nàng lại hỏi liên tiếp một hồi, giống đực kia nghe mà ngơ ngác, giống như hắn ta hoàn toàn không hiểu nàng đang nói cái gì, bèn chỉ tay vào mình rồi lắc đầu, sau đó lại chỉ vào lỗ tai...

A! Đúng rồi! Suýt nữa thì quên mất chuyện này.

Mễ Á tò mò nhìn giống đực nọ, tiếp theo, nàng lấy từ trong cái túi da thú của mình ra một quả Thông Tộc và đưa cho hắn ta.

Giống đực nhận lấy quả kia, khó hiểu nhìn Mễ Á, định mở miệng hỏi gì đó rồi lại im lặng.

Hắn cau mày nhìn quả Thông Tộc trong tay, làm điệu bộ không hiểu với Mễ Á với ý mong nàng hiểu được.

Mễ Á hiểu ngay, giống đực này chắc không biết đây là cái gì.

Nàng nháy mắt với hắn, tiếp theo nàng cũng lấy ra một quả Thông Tộc, há miệng cắn một miếng, ý bảo hắn ta rằng đây là quả ăn được, không nàng độc.

Giống đực lại nhìn kỹ quả Thông Tộc lần nữa, hé miệng nói gì đó, Mễ Á đoán chắc hắn nói cảm ơn, bởi vì nàng thấy hắn ta đang xoa xoa bụng mình.

Không biết đã bao lâu hắn ta không ăn gì rồi?

Mễ Á lại nhìn hắn bằng ánh mắt thương hại.