Chương 8

Bây giờ là giữa tháng bảy, Vương Quyên Quyên, người chết bất đắc kỳ tử ngay tại độ tuổi đẹp nhất đời mình đã tận dụng cơ hội này để trở về với gia đình mà cô đã cách biệt âm dương bảy năm.

Không biết ba mẹ thế nào rồi?

Có còn quá đau khổ vì cái chết của mình nữa không?

Hy vọng vết thương lòng của họ không còn quá lớn...

Trong đầu Vương Quyên Quyên lướt qua rất nhiều suy nghĩ, cuối cùng đọng lại ở hình ảnh ba mẹ ôm nhau khóc.

Là cô bất hiếu, để bọn họ phải lâm vào cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Giá như cô không ham chơi như vậy...

Là một linh hồn, cho dù không phải ngựa hay, cũng có thể đi ngàn dặm mà không biết mệt, cho nên rất nhanh, Vương Quyên Quyên đã phiêu bạt từ cửa địa ngục đến cửa nhà.

Vương Quyên Quyên loanh quanh bên ngoài cánh cổng gỗ với cảm giác tội lỗi và lo lắng, mặc dù khối gỗ trước mặt không thể ngăn cản cô, nhưng cô vẫn đứng chết lặng, cách xa cả mét như thể đối mặt với kẻ thù, cô không dám tiến thêm một bước, cho đến khi tai cô văng vẳng tên mình vọng ra từ trong nhà.

Là ba? Hay là mẹ?

Đó chắc chắn không phải là bà nội, bà trọng nam khinh nữ, từ lâu bà chỉ mong cô chết, để mẹ cô sinh thêm một đứa cháu trai nối dõi tông đường, lo hương khói về sau cho dòng họ.

Kết quả là, Vương Quyên Quyên ôm nỗi phẫn nộ với bà nội, cùng nỗi mong đợi gặp lại ba mẹ, nhẹ nhàng đi vào bên trong...

Vương Quyên Quyên rời khỏi ngôi nhà đã mang lại sự ấm áp và bao dung vô tận cho cô, với một khuôn mặt u ám và vặn vẹo.

Từ khi biến thành ma, cảm xúc của cô trở nên rất dễ bị ảnh hưởng, cô càng khó giữ được bình tĩnh, điều này khiến cô oán hận cha mẹ.

Không! Không nên như vậy, cho dù... Cô cũng... Không được!

Trong đầu cô lúc này chỉ toàn là hình ảnh bố mẹ, ông bà cười nói bàn tán về sinh linh mới sắp đến gần.

Vào lúc này, cô nhận thức sâu sắc rằng, cô thật sự đã chết.

Cô hoàn toàn hiểu rằng cô không còn thuộc về gia đình này nữa.

Vậy thì, để tay lên ngực tự hỏi, còn cái gì thuộc về cô đây?

Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Vương Quyên Quyên rời đi không lưu luyến, cô nhanh chóng chạy đến nơi có người trong lòng.

Lúc Vương Quyên Quyên đến, Trịnh Hiên đang tập thể dục theo thói quen hàng ngày.

Sau khi hít thở sâu một hơi cuối cùng, Trịnh Hiên kết thúc bài tập của mình bằng mấy động tác giãn cơ, mồ hôi mồ kê nhễ nhại.

Dường như cảm thấy hơi nhớp nháp, anh cần cởi trần, sau đó hài lòng nhìn mình trong gương.

Vương Quyên Quyên hơi ngạc nhiên khi thấy hành động tự luyến này của Trịnh Hiên, nhưng hơn thế nữa, đó là sự khen ngợi.

Cô không thể rời mắt khỏi anh.

Cơ ngực săn chắc, cơ bụng tám múi, đường nhân ngư đẹp đẽ, chân tay mạnh mẽ, thân hình hoàn hảo, quan trọng nhất là thứ giữa hai chân, mặc dù đang ngủ đông nhưng vẫn đủ sức để tưởng tượng khi nó thức dậy trông sẽ tuyệt vời như thế nào.

Vương Quyên Quyên liếʍ môi trên, cảm thấy Trịnh Hiên thực sự rất gợi cảm và quyến rũ, rất dụ dỗ người ta phạm tội...

Hì hì, chính xác mà nói, cũng không chỉ có người...

Vương Quyên Quyên nhìn Trịnh Hiên nở nụ cười, nhặt quần áo trên đất lên, hoàn toàn không rời mắt khỏi thứ giữa hai chân đang tự do đong đưa trong không trung theo nhịp bước chân của anh, cô chỉ cảm thấy du͙© vọиɠ bùng cháy từ sâu trong cơ thể mình.

Không biết có phải do ánh mắt quá nóng bỏng của cô hay không, mà cự vật bị cô nhìn chằm chằm bỗng cứng lên.

Hai mắt cô sáng lên, bất giác theo côn ŧᏂịŧ to lớn đang dần trở nên cứng rắn của Trịnh Hiên mà vào trong phòng tắm.

Người ta vẫn thường nói, ban đêm là thời điểm âm khí thịnh nhất, để tránh bị dương khí áp chế, bây giờ cô không thể đến gần anh được, cô quyết định đợi đến đêm rồi mới hành động.

Còn bây giờ...?

Để cô nhìn ngắm thỏa thích một chút!

Dưới sự mong đợi của Vương Quyên Quyên, màu đen của bầu trời đêm cũng dần dần buông xuống.

Trịnh Hiên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên chiếc giường cỡ lớn mà Vương Quyên Quyên đang suy đoán là thiết kế riêng cho anh và ngủ thϊếp đi.

Khi con người ta chìm vào giấc ngủ thường là lúc khả năng phòng thủ của họ yếu nhất, kết hợp với thời điểm và địa điểm thích hợp, đây chính khoảnh khắc tốt nhất.

Xông lên! Khi Trịnh Hiên tỉnh dậy, anh sẽ coi những hành vi của Vương Quyên Quyên như một giấc mộng xuân.

Nếu không... Trịnh Hiên tỉnh lại, có lẽ sẽ không muốn tiếp xúc thân mật, dù sao anh cũng là con trai - đây là kết luận của người bạn học ngồi cạnh cô trước khi chết.

Đẹp trai, mạnh mẽ, tính tình cũng tốt, vì thế phương diện kia, nhất định không thể yếu được!

Vốn dĩ, Vương Quyên Quyên vô cùng nghi ngờ, có thể là kể từ khi tình cờ nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai không kém tỏ tình với Trịnh Hiên, cô đã hạ quyết tâm từ bỏ mối tình đơn phương của mình một cách đau đớn.

Nhưng bây giờ thì khác, từ khi tách khỏi thân phận "con người", cô không còn bị ràng buộc bởi luật lệ của thế gian, cô có thể buông thả và làm những gì mình muốn.

Hơn nữa, một số tiền bối của cô còn có thể phóng hỏa gϊếŧ người để báo mối huyết hải thâm thù, vậy cô và Trịnh Hiên... coi như để giải quyết nỗi tiếc nuỗi cuối cùng khi còn sống của cô đi?

Dù biết lợi dụng lúc người khác nguy hiểm có chút hèn hạ, nhưng ai bảo cô không còn là người?

Hơn nữa cô cũng không có ý định làm đến cuối cùng, chỉ cần dùng miệng... không, dùng tay cũng được, cô chỉ muốn thử và cảm nhận khi thân mật với người mình yêu, như vậy cũng không tính là quá nhiều nhỉ?