Chương 3: Huyện thành

Chương 3: Huyện thành

Dương Tịnh tay xách rổ trứng gà, không nói lời nào.

"Còn không đi!" Bà chị dâu rống lên: "Hay mày muốn tao đem tiền dâng đến tận tay?"

Dương Tịnh quay đầu hướng ra phía cổng, mới đi được hai bước liền nghe phía sau vang lên giọng nói nho nhỏ: "Mẹ, mẹ đi bán trứng gà rồi về với con nhé."

Dương Tịnh thở dài một hơi, haizzz, cô không phải mẹ của hai đứa đâu..

Xách theo rổ trứng bước đi, thật muốn đâm đầu vào miếng đậu hủ chết quánh cho xong, sau đó quay về thế kỉ 21, chẳng phải trong truyện đều là chết rồi sẽ được quay về sao.

Dương Tịnh buồn bực đứng lặng người, mờ mịt nhìn xung quanh, Huyện thành rốt cuộc là ở đâu? Cô làm sao mà biết được chứ! Rồi làm sao mà bán hết trứng đây?

"Chú Ba, chú lại đi Huyện thành à?"

"Phải. Đi Huyện thành buôn bán kiếm chút á mà."

"Quá tốt rồi, chúc chú phát tài, phát tài. Haha"

"Haiz, buôn bán nhỏ, làm sao mà phát tài được."

Dương Tịnh đang buồn bực không biết phải làm sao thì chợt nghe thấy cách đó không xa có người nhắc đến hai chữ "Huyện thành", cô ngay lập tức quay đầu, liền thấy một người đàn ông đẩy chiếc xe đạp kiểu cũ đi từ hướng "Tạp hóa tam phẩm" đi tới, hướng về phía con đường đất rộng rãi.

Ông chú kia cũng đi Huyện thành?

Dương Tịnh lập tức nhìn về phía con đường người kia đi, nhưng cô không đuổi kịp xe đạp, tuy nhiên thì vẫn thấy rõ hướng đi của người đó. Dương Tịnh tay cầm rổ trứng chân thoăn thoắt chạy theo.

"Dương Tịnh, đi Huyện thành phải không?" Có người chào hỏi cô.

"Đi bán trứng gà à?"

Dương Tịnh hoàn toàn không quen biết ai, ngượng ngập gật đầu cười lễ phép xem như chào hỏi, chỉ là khi cô vừa mới đi qua thì có người ở đằng sau lưng lẩm bẩm:

"Chính là cô ta, lúc nhỏ rất đáng yêu, lớn lên lại càng xinh đẹp kiều diễm, bất quá ba năm học cao trung trên thành phố, lúc về liền dắt theo hai đứa con, cũng không biết là con của ai nữa. Bà nói xem có mất mặt không cơ chứ!"

"Giờ thì hay rồi, ăn nhờ ở đậu nhà chị dâu nó."

"Cho đi học cũng có ích lợi gì đâu chứ? Chỉ tổ lãng phí tiền của, không bằng lúc nó tốt nghiệp cao trung gả luôn cho lão Vương trấn trên, có phải đỡ nháo hơn không, anh trai nó cũng vì chuyện này mà đau lòng, rồi còn đem hai đứa nhỏ kia cho vào hộ khẩu, nếu cha nó mà biết chuyện, phỏng chừng cũng đội mồ mà tỉnh dậy."

"Aiza, không biết là của tên đàn ông nào nữa."

"Ai mà biết được."

"..."

Dương Tịnh một bên nghe, một bên đi về phía trước, đi đến lúc không còn nghe thấy âm thanh bàn luận nào nữa, tuy người họ đang nói là nguyên chủ thân thể này.. Nhưng mà sống trong cái thời đại đi vài bước là có chủ đề bàn tán như này thì Dương Tịnh thật cũng quá thảm, đúng là miệng đời đáng sợ.

Dương Tịnh có cảm giác như "ông trời muốn diệt cô thẳng tay" đây mà.

Cô yên lặng tiếp tục đi trên con đường đất, ngẩng đầu nhìn về phía cuối con đường, ông chú lúc nãy giờ đã không thấy đâu, liệu có phải rẽ đi đâu nữa? Rốt cuộc đi bao lâu thì mới đến Huyện thành? Còn phải bán cho hết rổ trứng gà trong tay nữa! "

Dương Tịnh tay xách rổ trứng đi về phía trước, quả nhiên là năm 1986, cây cối xanh mướt, trừ xe đạp ra thì mấy loại phương tiện" xa hoa "như: Ô tô, xe máy đều không có, cô đi lâu đến nỗi chân tê rần, rốt cuộc thì hơn một tiếng đi bộ, cuối cùng cũng đến Huyện thành.

Cô cho rằng Huyện thành là một nơi xa hoa hiện đại, kết quả thì không.

Huyện thành so với thôn Sơn Loan thì ít hơn mấy gian nhà tranh, nhiều hơn mấy gian nhà ngói, ngẫu nhiên còn có mấy ngôi nhà xây xi măng, mặt đường tương đối rộng rãi, tựa hồ trát lên một tầng xi măng mỏng cho nên nhìn qua so với trong thôn sạch sẽ ngăn nắp hơn nhiều. Hai bên con đường không ít người dùng rổ, sọt tre, hoặc thùng quấn bằng dây thừng đựng rau quả, trứng gà, có người mang hàng đến Huyện thành bán, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng rao to thất thanh.

Dương Tịnh tuy rằng lúc học đại học có đến thôn quê viện trợ, ở nhà ngoại mấy năm nhưng cô chưa từng đi bán đồ, lúc này chợt nhớ sực ra là cô còn chưa hỏi chị dâu trứng gà bán bao nhiêu tiền một quả?

Dương Tịnh đứng ở ven đường, quan sát chốc lát, đường xi măng hai bên có bán hoa, khoai lang đỏ, rau xanh, khoai tây, còn có bán cả kẹo hồ lô đỏ, trông vô cùng náo nhiệt, cuối cùng ánh mắt Dương Tịnh dừng lại trên một cụ già bán trứng gà.

" Trứng gà này bán thế nào? "Lúc này, có một bác gái tiến lên hỏi bà cụ.

Bà cụ trả lời:" Tám xu. "

" Sao lại tám xu, hôm qua tôi mới mua chỉ có bảy xu? "

" Trứng gà cụ bán là trứng gà to nên mới có giá đó. "

" Cũng có to bao nhiêu đâu mà tận tám xu. "Bác gái nói xong liền rời đi.

Tám xu? Tám xu một quả trứng gà? Thì ra ở thời đại này một quả trứng bán bảy tám xu, Dương Tịnh xách rổ trứng đứng sang một bên, bác gái kia cũng đi một vòng hỏi giá trứng gà, kết quả tất cả đều trả lời cùng một giá, bác gái đi về phía Dương Tịnh, hỏi:" Cô bán bao nhiêu tiền một quả. "

" Tám, tám xu. "

Bác gái tỏ vẻ không vui, quay đầu đi thẳng, không mua.

Dương Tịnh tìm một chỗ đất trống, đem rổ đặt trước mặt, học theo bộ dạng của bà cụ, ngồi xổm xuống ven đường chờ người đến mua.

Ngồi xổm ước chừng mười lăm phút, chẳng những không có người đến mua mà cô còn bắt đầu cảm thấy hoa mắt, chóng mặt, bụng bắt đầu thì thầm kêu, lúc này mới nhớ ra, đêm qua tan tầm về nhà, thật sự quá mệt mỏi nên đã bỏ bữa tối mà đi ngủ luôn, đến một ngụm nước cũng chưa uống, lúc này bụng cô đã réo rắc kêu vang, ngẩng đầu nhìn bốn phía, có cửa hàng bán đồ ăn sáng, Dương Tịnh sờ túi, trong túi rỗng tuếch.

Rốt cuộc bao lâu mới bán hết đống trứng này đây, cô lại ngồi xổm xuống vài phút, quán đồ ăn bên cạnh khi nhìn thấy người qua đường đều sẽ rao:" Bánh bao đây, bánh bao đây, bánh bao mới ra lò còn nóng hổi đây. "Sau đó liền có người đến mua.

Dương Tịnh cũng muốn nhanh bán cho hết trứng liền được về nhà ăn cơm, nên cô cũng không ngại mà cất tiếng rao:" Mua trứng gà đi, trứng gà vừa mới đẻ đâyy. "

Cô vừa mới dứt lời, liền nghe thấy có người đang gọi mình.

" Dương Tịnh? "

Dương Tịnh ngẩng đầu nhìn liền thấy trước mặt là một người đàn ông trung niên mày rậm, mắt to, râu xồm.

" Chú là? "Dương Tịnh hỏi.

" Ta là chú Trương, cách vách nhà con lúc trước, không nhớ sao? "

Dương Tịnh giật giật khóe miệng, đừng nói là cách vách, giờ anh trai có đứng trước mặt thì cô cũng không nhận ra.

" Quên rồi? Cũng khó trách, lúc chú dọn nhà vào Huyện thành thì con còn quá nhỏ, không nhớ cũng không sao. Đúng rồi, chú nghe nói con tốt nghiệp cao trung rồi phải không? "Chú Trương hỏi:" Sao không học tiếp đại học? "

Dương Tịnh không lên tiếng.

Chú Trương tựa hồ cũng nghe qua chuyện của Dương Tịnh, vội vàng nói sang chuyện khác, nhìn về phía rổ trứng:" Đến bán trứng gà sao? "

" Dạ. "

" Bình thường con hay bán trứng gà ở đây sao? "Chú Trương hỏi.

Dương Tịnh cân nhắc trả lời:" Cũng không phải, thỉnh thoảng chị dâu bảo con mang tới bán. "

" Vậy bình thường ở nhà có việc gì làm không? "

" Không, không có việc gì, chú cứ nói chuyện chính đi ạ. "Dương Tịnh không xác định mà nói.

" Thế thì thật đúng lúc, chú chuẩn bị đến thôn Sơn Loan một chuyến để tìm người tính toán sổ sách cho nhà máy, đang cần người gấp, một tháng tiền công 30 đồng. Con tốt nghiệp cao trung rồi nên khẳng định sẽ giỏi khoản này, thấy thế nào, có muốn làm không? "

30 đồng? Này là tiền lương?

" Con muốn làm không? "Trương thúc cười nói.

Dương Tịnh không quá nguyện ý, mở miệng nói:" Con phải về nhà hỏi.. "

" Hỏi mẹ một chút phải không? Được rồi, không cần con nói, để hai hôm nữa chú rảnh sẽ ghé thôn một chuyến, đến lúc đó sẽ hỏi mẹ giúp con, như vậy con xem có được không? "

Dương Tịnh gật gật đầu.

Trương thúc cười nói:" Được, quyết định vậy đi. "Lúc sắp rời đi, có nhìn thấy rổ trứng trước mặt Dương Tịnh, nói:" Vừa lúc nhà chú cũng hết trứng gà, con xem rổ trứng bao nhiêu để chú mua luôn cho. "

" Tám xu một quả. "Dương Tịnh nói.

Chú Trương cười cười nói:" Được, tất cả bao nhiêu quả. "

Dương Tịnh đếm một chút, mười sáu quả trứng gà, tổng cộng một đồng hai hào tám xu, chú Trương đưa cho cô một đồng ba hào liền muốn rời đi, thì bị Dương Tịnh nắm lại, nói:" Chú Trương, đợi con một chút, con đi đổi tiền lẻ, rồi trả lại chú hai xu. "

" Thôi, chút tiền lẻ con cứ cầm lấy. "

" Như vậy sao được, một xu cũng phải trả, chú đợi một lát. "Dương Tịnh đời trước làm việc ở bộ phận tài vụ, luôn mẫn cảm với mấy con số, đối với cô một xu hay một hào gì cũng đều như nhau, vấn đề tiền bạc sòng phẳng là tốt nhất.

Chú Trương có chút sửng sốt, nhìn cô đi tìm người đổi tiền lẻ, chỉ có hai xu nhưng vẫn muốn rõ ràng, ánh mắt nhìn Dương Tịnh có chút tán thưởng, trong lòng thầm khen không thôi.

Bên này Dương Tịnh cũng đã tìm được người đổi tiền, sau đó quay lại thối hai xu cho chú Trương, lễ phép mà nói cảm ơn.

" Cô gái nhỏ, không tồi. "Chú Trương mặt mày hớn hở mà nói.

Dương Tịnh cười cười, nói lời tạm biệt. Sau đó cầm rổ chuẩn bị về nhà, vừa đi được hai bước liền ngửi thấy mùi thơm từ cửa hàng đồ ăn sáng, mùi thơm từ bánh bao, bánh quẩy.. cứ liên tục bay qua mũi cô càng làm cho cơn đói trở nên mãnh liệt.

" Bánh bao, bánh bao thịt đây, nóng hổi hầm hập, chỉ ba xu một cái đây. "

Ba xu? Chỉ ba xu?

Dương Tịnh đói nuốt nuốt nước miếng, thật muốn ăn một cái bánh bao quá, nhưng lại nhớ đến câu nói kia" thiếu một xu thôi ba mẹ con chúng mày khỏi cần ăn cơm. "Nghĩ đến bộ dạng ủy khuất của Đinh Đinh lúc sáng, đem khuôn mặt nhỏ dán lên chân cô.. thật sự khiến cô không đành lòng, cuối cùng cô quyết định cầm theo đúng số tiền bán được trứng kiên định hướng về phía thôn Sơn Loan mà đi.

Đi ước chừng 40 phút, người đầy mồ hôi, thì Dương Tịnh cũng về đến thôn, vừa bước vào cổng liền nhìn thấy hai bóng dáng nhỏ nhỏ ngay chỗ bậc thềm trước cửa nhà. Trong tay Đinh Đinh cầm một cái bánh bao, Đang Đang ngồi bên cạnh nhìn với đôi mắt thèm thuồng, sau đó liếʍ liếʍ môi, gọi một tiếng:" Anh ơi. "

Đinh Đinh đem chiếc bánh để ra sau lưng rồi nói:" Em gái, cái này không thể ăn đâu, mẹ chúng ta còn chưa ăn nữa, hẳn là mẹ cũng rất đói đó. "

" Đúng vậy, anh trai, em không ăn đâu, cái này để cho mẹ."Đang Đang gật gật chiếc đầu nhỏ nói.