Chương 5: Đi tìm chủ nhiệm

Chương 5: Đi tìm chủ nhiệm

Tôn Đại Hồng vừa gào khóc vừa chửi bới, có lẽ cả thôn đều nghe tiếng khóc động trời của cô ta.

Đang Đang quay đầu lại nhìn, nhỏ giọng nói: "Mẹ ơi, mợ khóc rồi."

"Mặc kệ cô ta, đừng để ý, nào đi thôi." Dương Tịnh nói: "Để xem cô ta khóc đến bao giờ."

"Mẹ ơi, mợ khóc trông thật khó coi." Đang Đang lại nói.

Dương Tịnh cười: "Đừng nhìn loạn, mau đi theo mẹ."

"Dạ." Đang Đang dùng bàn tay nhỏ nắm lấy góc áo Dương Tịnh, chuyên chú đi theo.

Tôn Đại Hồng kêu gào thất thanh, không ngừng chửi rủa, nào là mấy năm nay vì cô mà nhà họ Dương chịu không ít cực khổ, cô ta thực tâm đối đãi với Dương Tịnh, kết quả thì sao, mắng Dương Tịnh lòng lang dạ sói, đã thế còn bảo rằng Dương Tịnh thường xuyên ức hϊếp cô ta, vô cùng hỗn láo, không xem người chị dâu này ra gì, đem mọi thứ mắng hết một lượt, kết quả kéo không ít người trong thôn đến xem náo nhiệt.

Lúc này, một vị hàng xóm đột nhiên nói: "Đại Hồng, Dương Tịnh không phải thật sự đến ủy ban thôn tố cáo đó chứ?"

Một người khác lại nói tiếp: "Có thể là đến ủy ban thật đó, tôi còn thấy nó cầm theo sổ hộ khẩu nữa."

"Chẳng lẽ nó đến thôn tìm Lý chủ nhiệm?"

"..."

Dương Tịnh đi tìm Lý chủ nhiệm?

Lời vừa thốt ra, cả sân tức khắc im ắng, Dương Tịnh thật sự đi tìm Lý chủ nhiệm sao? Lý chủ nhiệm là ai? Chính là phó chủ nhiệm của ủy ban thôn, chuyên giúp đỡ kẻ yếu và cực kỳ ghét mấy bà tám, nếu là trước đây, Tôn Đại Hồng dám cam đoan Dương Tịnh sẽ không có gan đi tìm Lý chủ nhiệm, nhưng hôm nay.. Tôn Đại Hồng như cánh ve sầu mùa đông, ngã quỵ trên mặt đất, sau đó nhanh chóng bò dậy, cất bước chạy theo Dương Tịnh.

Kết quả chạy quá gấp liền vấp phải rễ cây, xém chút nữa là ngã chổng vó, cô ta động tác nhanh nhẹn bò dậy tiếp tục đuổi theo.

Dương Tịnh lúc này đã ôm Đinh Đinh đến cửa lớn của ủy ban thôn Sơn Loan, liếc mắt một cái là có thể thấy một dãy ngói đen tường trắng cùng với ba mặt vách tường tạo thành một khoảng sân rộng rãi, bên ngoài sân là dòng chữ lưu hành trong thời đại này: "Vì sự hưng thịnh của Trung Hoa mà không ngừng nỗ lực!"

Bên trên còn treo thêm một tấm bảng đỏ với dòng chữ trắng: "Kiên quyết đấu tranh chống lại những hành vi sai trái, thù địch, hành vi vi phạm pháp luật."

"Mẹ, đây là đâu vậy ạ?" Đinh Đinh hỏi.

Dương Tịnh trả lời: "Đây là Ủy ban thôn."

"Chúng ta đến Ủy ban thôn để làm gì?"

Dương Tịnh nghĩ nghĩ liền đáp: "Ủy ban thôn là nơi sẽ giúp chúng ta."

"Vậy chúng ta tìm ai bây giờ?" Đang Đang hỏi.

Trong ký ức của Dương Tịnh, lúc nhỏ bà ngoại từng nói qua, ở thập niên 80 thì Ủy ban thôn đặc biệt nổi tiếng, mỗi thôn đều có một người phụ nữ, nếu không phải là chủ nhiệm thì cũng là phó chủ nhiệm, họ đặc biệt quan tâm đến lợi ích của phụ nữ, bằng không cũng không thể làm đến chức chủ nhiệm, vì thế Dương Tịnh trả lời: "Chúng ta đi tìm chủ nhiệm."

"Chủ nhiệm là ai?" Đang Đang hỏi.

Dương Tịnh nói: "Chủ nhiệm là người tốt."

Đinh Đinh nói tiếp: "Mẹ, vậy chủ nhiệm kia có thể giúp chúng ta đánh mợ sao?"

Đinh Đinh vừa dứt lời thì bên này Tôn Đại Hồng đã chạy tới, thở hồng hộc mà kêu lên: "Dương Tịnh, mày tới đây làm gì?"

Vừa thấy Tôn Đại Hồng, Đinh Đinh Đang Đang không tự chủ được đều rụt người dựa sát vào Dương Tịnh.

Dương Tịnh nhíu mày Tôn Đại Hồng, nói: "Chị dâu, chị nói xem tôi đến đây để làm gì? Tất nhiên là đi đến đây để tìm người chủ trì công đạo cho chúng tôi."

Dương Tịnh nói xong khiến Tôn Đại Hồng trong lòng run rẩy, tưởng tượng đến chuyện đại nghịch bất đạo mà Dương Tịch sắp làm với mình liền lập tức sợ hãi, nhanh chóng chạy đến lôi kéo tay cô: "Chủ trì công đạo cái quỷ gì, mày đừng có ở đây nói hưu nói vượn, nhanh cùng tao trở về."

Dương Tịnh giật tay ra.

Tôn Đại Hồng người như bốc hỏa, máu nóng dồn lên, chỉ vào Dương Tịnh: "Dương Tịnh, giờ mày giỏi rồi phải không, có bản lĩnh rồi phải không? Tao nói cho mày biết, tao với anh mày đi làm nuôi mày, cho mày ăn, cho mày đọc sách, giờ thì sao, không xem tao ra gì, lại còn tìm chủ nhiệm tố cáo tao? Dương Tịnh, mày cứ đi tìm chủ nhiệm tố cáo đi, tố cáo tao tư tưởng có vấn đề đi, nhưng tao không làm hại nhà mày, còn mày, chính mày mới là người hại anh mày, hại mẹ mày, nghe rõ chưa? Về sau đất nước phất lên cũng không đến lượt Dương gia chúng mày hưởng đâu!"

Dương Tịnh không dao động, đáp: "Phải không? Dù sao cũng để thử xem?"

"Mày!" Tôn Đại Hồng phẫn nộ, giọng run run.

Dương Tịnh cúi đầu nhìn Đang Đang nói: "Đang Đang đi thôi, mặc kệ cô ta, chúng ta vào."

"Dạ." Đang Đang nhanh chân hướng về phía Ủy ban mà chạy.

"Không được vào!" Tôn Đại Hồng chạy tới muốn bắt Đang Đang, Dương Tịnh lập tức bước tới ngăn cản, bởi vì Tôn Đại Hồng vừa cao vừa béo, Dương Tịnh không còn cách nào bèn thả Đinh Đinh xuống.

Tôn Đại Hồng mắt thấy Đang Đang đã chạy tít vào trong ủy ban, liền mặc kệ, trực tiếp bắt lấy cánh tay Dương Tịnh lôi đi: "Cùng tao về nhà."

Dương Tịnh rất gầy, lại thêm hôm nay chưa có gì vào bụng, đến ngụm nước cũng chưa kịp uống, lúc này một chút sức lực cũng không có, liền bị Tôn Đại Hồng kéo đi lảo đảo vài bước.

"Mẹ, mẹ ơi." Đinh Đinh tiến lên dùng chút sức của mình mà giành lấy mẹ, nhưng nó còn quá nhỏ, hoàn toàn không có tác dụng.

Tôn Đại Hồng càng hung hăng cắn chặt răng mà kéo Dương Tịnh: "Mày cùng tao về nhà, đừng có đứng đây làm mất mặt tao."

Lúc này, Đang Đang đã chạy vào trong sân Ủy ban, nhìn hết xung quanh nhưng không có bóng người, mờ mịt chạy khắp nơi, bình thường toàn theo chân anh trai, tính tình mềm yếu lại nhát gan, một mình đứng trong sân mà không biết phải làm sao. Đôi mắt đã bắt đầu rơm rớm nước.

Bỗng nhiên, cô bé chớp chớp đôi mắt đang ngập nước của mình, Đang Đang nhìn thấy trong dãy nhà có bóng người, là một người đàn ông có vóc dáng rất cao, thân hình thẳng tắp, mặc chiếc áo màu trắng ngắn tay, quần quân đội màu xanh lục, đang ngồi ở gian nhà ngói phía trước, cánh tay săn chắc đang cầm chiếc khăn lông.

Chủ nhiệm, mẹ nói tới tìm chủ nhiệm, chủ nhiệm là người tốt, vì thế Đang Đang không chút nghĩ ngợi, cất bước chạy về phía người đàn ông, trong miệng kêu lên: "Chủ nhiệm! Chủ nhiệm!"

Chủ nhiệm? Ai kêu chủ nhiệm?

Người đàn ông quay đầu liền nhìn thấy một cô nhóc đang chạy về phía mình, miệng không ngừng kêu chủ nhiệm, anh ta nghi hoặc nhìn xung quanh, nơi này trừ hắn thì đâu có ai, cô nhóc kia là gọi hắn sao?

"Chủ nhiệm! Chủ nhiệm!" Đang Đang dùng hết sức của mình chạy đến trước mặt người đàn ông, thở hồng hộc.

Người đàn ông đem chiếc khăn lông vắt khô, ném lên dây phơi, hắn không thích trẻ con, cảm thấy chúng rất phiền phức, nhưng khi nhìn cô bé trước mặt này, đôi mắt to tròn linh động đáng yêu cực kỳ, không khỏi nở nụ cười, nói: "Cô bạn nhỏ, chú không phải chủ nhiệm."

"Nhưng con muốn tìm chủ nhiệm." Giọng nói nhỏ nhỏ như sắp khóc: "Con tìm chủ nhiệm."

Người đàn ông mềm lòng, giọng cũng nhẹ đi không ít hỏi: "Vậy con tìm chủ nhiệm làm gì?"

Đang Đang lập tức vươn tay chỉ về phía cổng Ủy ban thôn nói: "Mợ đánh mẹ và anh trai."

"Ở trước cổng?" Người đàn ông hỏi.

"Dạ." Đang Đang gật đầu.

"Được, chúng ta ra ngoài xem." Người đàn ông nhanh chóng nhấc chân đi về phía cổng.

Đang Đang chân ngắn, lập tức đuổi theo: "Chủ nhiệm đi nhanh quá."

Trước cổng Ủy ban thôn, Tôn Đại Hồng đã không dám kéo tay Dương Tịnh nữa, Dương Tịnh một tay nắm lấy Đinh Đinh, tay hơi hơi giơ lên, cổ tay bị nắm đã sưng đỏ một mảng, Dương Tịnh ngữ khí nghiêm khắc mà nói: "Tôn Đại Hồng, chị nhìn đi, tay tôi nhờ chị đã sưng một mảng lớn, còn có thể lấy nó làm chứng cứ tố cáo chị với ủy ban, tôi còn có thể đến đồn công an kiện chị vô cớ đả thương người khác, Tôn Đại Hồng, chị nói xem, những chuyện xấu chị làm hôm nay đủ để chị vào trại lao động cải tạo hay chưa?"

Hàng xóm xung quanh cũng đi theo đến hóng chuyện, nhìn cánh tay Dương Tịnh đỏ bừng một mảng, lại nói ra nhưng câu nói như vậy, tất cả đều cả kinh.

Dương Tịnh tiếp tục nói: "Ủy ban thôn vẫn luôn nhấn mạnh việc giải quyết mọi việc trong hòa bình, nghiêm cấm sử dụng những hành vi bạo lực, Tôn Đại Hồng, chị như vậy chính là đang coi thường pháp luật."

Tôn Đại Hồng bị nói đến á khẩu không trả lời được.

Hàng xóm đứng quanh không nhịn được hỏi: "Đại Hồng, sao cô lại đánh Dương Tịnh?"

"Tôi không có đánh." Tôn Đại Hồng không nghĩ tới đầu óc Dương Tịnh lại linh hoạt như vậy, tùy tiện đem một việc nói ra cùng với một loạt các điều khoản pháp luật, lại nói một cách vô cùng có lý khiến cô ta không thể phản bác bất cứ điều gì.

"Không đánh thế sao tay nó sưng đỏ lên thế kia?"

Tôn Đại Hồng nhỏ giọng nói: "Là tôi sợ nó sẽ đi tìm chủ nhiệm, cho nên mới lôi nó về nhà, tôi chỉ nắm chặt một chút, đâu có nghĩ sẽ sưng đến mức này đâu."

"Cô đó, giờ thì hay rồi, làm cho Dương Tịnh có chuyện để nói."

"Chuyện đánh người, đặc biệt là đánh phụ nữ, Lý chủ nhiệm mà báo cáo lên thì Ủy ban thôn sẽ xử phạt rất nghiêm khắc."

"Đúng vậy, cái này là do cô không đúng rồi."

"..."

Hàng xóm cứ tôi một câu anh một câu mà nói. Tôn Đại Hồng thầm hối hận, cực kỳ sợ hãi, đại não loạn như hồ nhão, gục đầu xuống không dám hó hé.

Dương Tịnh kéo tay Đinh Đinh nói: "Đinh Đinh, đi, chúng ta vào trong tìm em gái con."

"Dạ."

Dương Tịnh quay người lại liền nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang hướng ra phía cổng Ủy ban mà đi, bước chân vững vàng, đằng sau thấp thoát một bóng dáng nho nhỏ chạy chậm chậm theo sau.

"Mẹ, mẹ, chủ nhiệm tới rồi!" Đang Đang kêu lên.

Chủ nhiệm tới?

Tôn Đại Hồng chấn động toàn thân, người run run.

Hàng xóm sôi nổi nhìn qua, vốn dĩ mọi người đều sợ hãi Lý chủ nhiệm, thầm nghĩ không xong rồi, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn của người đàn ông thì trong lòng lộp bộp, đồng thời ám chỉ, lần này thảm thật rồi!

"Là tiểu Trần."

"Là cảnh sát Trần."

"Không sai, không phải Lý chủ nhiệm mà là cảnh sát Trần."

Cảnh sát Trần?

Tôn Đại Hồng nghe xong, thiếu chút nữa đã té lăn ra đất, nếu nói Lý chủ nhiệm có thể đem cô ta dọa khóc thì cảnh sát Trần còn có thể đem cô ta hù chết. Vừa rồi Dương Tịnh dọa nói sẽ đến đồn cảnh sát kiện cô ta, giờ thì hay rồi, cảnh sát Trần còn trực tiếp ở ủy ban, vậy phải làm sao bây giờ? Tôn Đại Hồng bị dọa khϊếp đảm, trán lấm tấm mồ hôi, hai chân như nhũn ra, cũng không dám lỗ mãng.

"Mẹ, mẹ!" Bên này Đang Đang bịch bịch chạy đến.

"Em gái, mẹ ơi, em gái ra rồi kìa." Đinh Đinh cao hứng, ánh mắt sáng lên.

Dương Tịnh khóe miệng cũng mang theo ý cười nói: "Chạy chậm thôi." Sau đó tiến lên một bước, Đang Đang vững vàng ôm lấy chân cô, sau đó chỉ về phía cảnh sát Trần nói: "Mẹ, chủ nhiệm, chủ nhiệm đến cứu chúng ta."