Chương 3

Bùi Diên và Bùi Hao là một đôi long phượng thai, cho nên khi còn bé hai người như hình với bóng, đi chỗ nào cũng đều tay nắm tay.

Tới chín tuổi, hai người tới giai đoạn chán ghét lẫn nhau, luôn bởi vì một ít việc nhỏ, khắc khẩu không ngừng, ngẫu nhiên còn ẩu đả.

Bùi Diên đánh không lại Bùi Hao được tập võ từ nhỏ, luôn khóc sướt mướt đi cáo trạng với Bùi thừa tướng.

Kết quả, Bùi thừa tướng người được xưng là công bằng chính trực, lại như mọi cha mẹ trong thiên hạ khác, đều thiên vị đứa con gái nhỏ nhất.

Cho nên chỉ cần Bùi Diên vừa cáo trạng, Bùi Hao liền bị răn dạy.

Thấy Bùi Diên đã rửa mặt chải đầu xong vẫn còn híp mắt buồn ngủ, khóe môi Bùi Hao cong lên, giọng thiếu niên non nớt trào phúng: “Mấy tháng ta không về phủ, không nghĩ tới ngươi vẫn lười nhác như thế ……”

Dứt lời, Bùi Hao lại đánh giá Bùi Diên sắp xù lông, trêu tức nói: “Chậc chậc, còn mặc đồ màu hồng, tính tình … Vừa tham ăn vừa yếu ớt, giống một con heo đợi làm thịt.”

—— “Ngươi mắng ai là heo đợi làm thịt?”

Giọng Bùi Diên vẫn mang vẻ ngây thơ trẻ con, khuôn mặt hiện rõ vẻ tức giận, bị Bùi Hao cười nhạo, nàng cũng hoàn toàn tỉnh táo, mệt mỏi gì cũng biến mất hết.

Ai còn lười thì người đó là heo.

Bùi Diên đã từng nhìn thấy những chú heo con mới sinh ở nhà bếp, chúng nó phấn nộn, lông xù xù, nhìn rất đáng yêu.

Nhưng bị người khác bôi nhọ là heo, chung quy vẫn không dễ chịu.

Ban thị dạy bảo Bùi Hao: “Không được nói muội muội con như vậy.”

Bùi Hao không để bụng, làm mặt quỷ, còn học tiếng heo kêu, phát ra âm thanh kì lạ, thở khò khè hổn hển.

—— “Thế nào, Bùi tiểu heo? Ngươi xem tiếng này có giống tiếng ngáy lúc ngươi ngủ không?”

“Ngươi… Ngươi……”

Bùi Diên bị chọc tức, cả người run lên, cực kì tức giận.

Nàng rất ghét Bùi tiểu hổ!

Hắn lại dám kêu nàng là Bùi tiểu heo!

Sao hắn có thể nói thân muội muội là một con heo?

Đám nô tỳ đứng bên nghe huynh muội hai người khắc khẩu, lén lút che khăn cười.

Bùi Hao nhìn Bùi Diên tức giận đến run bần bật, thích ý nhướng mày cười. Không đấu võ mồm với nàng nữa, sải bước ra khỏi chính phòng của Bùi Diên.

Bùi Diên thấy thế, cũng nhấc váy, tức giận đi theo sau Bùi Hao.

Vừa bước khỏi phòng, mấy gã sai vặt trong đình viện cung kính kêu: “Nhị công tử, tiểu thư.”

Bùi Diên ngừng bước chân ở ngoài căn phòng phía Bắc, thấy Bùi Hao vào phòng, giày bó dính bùn đất cũng không thèm cởi, dáng vẻ lưu manh lập tức chui vào chăn.

Ngay sau đó dưới ánh mắt kinh dị của muội muội, Bùi Hao khép hai mắt.

Tiếng hít thở đều đều vang lên, chỉ trong thời gian một cái chớp mắt, hắn đã tiến vào mộng đẹp.

Đôi mắt long lanh của Bùi Diên khó tin trừng lớn, nàng quả thực không thể hiểu nổi hành vi thô bỉ của Bùi Hao, tại sao không cởi ủng vớ rồi hãn lên giường ngủ?

Mỗi lần Bùi Hao hồi phủ, tính tình càng thô bỉ khó thuần.

Bùi Diên xách váy chạy vào Bắc phòng của nhị huynh, chạy tới bên giường, tay nhỏ túm lấy lỗ tai Bùi Hao, nói như người lớn: “Bùi tiểu hổ, ngươi dậy cho ta, giày ngươi dơ như vậy, sẽ làm bẩn giường! Giờ đã vào đông rồi, vυ" già giật giũ chăn trong phủ sẽ lạnh cóng tay mất!”

Bùi Hao nhíu mày sắc bén, căm giận hất tay nhỏ của Bùi Diên ra, dù chưa trợn mắt, nhưng vẫn khiến người khác cảm thấy hung hãn, “Ai cần ngươi lo? Đứng qua một bên đợi đi! Nếu còn quấy nhiễu ta ngủ, xem ta thu thập ngươi thế nào!”

Bùi Diên bị hắn hung dữ mắng, tức giận đến không nói nổi một câu hoàn chỉnh, vươn ngón trỏ, nũng nịu chỉ trích nói: “Ngươi… Ngươi……”

—— “Tiểu thư, phu nhân gọi ngài qua đó, ngài đừng quấy nhiễu nhị công tử nữa.”

Thị nữ Thải Liên đứng ngoài Bắc phòng, cất cao giọng nói với Bùi Diên.

Bùi Diên biết, vào mùa đông Bùi Hao rất thích ngủ, nếu nàng thật sự quấy nhiễu giấc ngủ của hắn, hắn thật sự có khả năng ngang ngược giáo huấn nàng một trận, chỉ đành căm giận theo Thải Liên rời khỏi Bắc phòng.

Đợi Bùi Diên về lại phòng mình, đã thấy chính sảnh đặt lò Bác Sơn đang đốt hương liệu, khỏi nhẹ bay lên.

Quý nữ thượng kinh đều thích dùng lò Bác Sơn để xông hương quần áo, như vậy lúc đi đường cũng như mang theo làn gió thơm.

Sáng nay Bùi Diên nổi lên nhã hứng, chạy bước nhỏ đến bên cạnh lò Bác Sơn, dáng vẻ thục nhã duỗi tay áo rộng lên trên làn khói nhẹ, muốn làm ống tay áo nhiễm mùi hương cam chỉ trong lò.

Hương cam chỉ này chỉ có ở Dĩnh Quốc, là một loại hương liệu giá cả cực cao.

Mùi hương này, lúc vừa ngửi sẽ có vị cam quýt tươi mát chua ngọt. Sau một lúc lại là mùi trầm hương và long não, cảm giác xa xăm trống trải.

Điều thú vị là, nguyên liệu tạo ra mùi hương này là một loại trái cây gọi là cam đắng.

Mấy năm trước, trái cam đắng này ở Dĩnh Quốc bị bá tánh coi như loại quả vô dụng.

Mùi vị đắng ngắt, cũng không thể làm thuốc trị bệnh.

Phủ phiên vương Dĩnh Quốc, con vợ cả của Viễn Vương Tư Thầm, cũng là thế tử Dĩnh Quốc Tư Nghiễm, lúc đi ngang qua cánh rừng cam đắng, thấy bá tánh đang muốn chặt cây, kịp thời ngăn chặn lại.

Tư Nghiễm tìm vài đại sư điều hương ở Dĩnh Quốc, lệnh cho bọn họ lấy cam đắng này làm nguyên liệu, điều chế ra một loại hương liệu độc đáo.

Cũng không biết vì sao, loại hương liệu này bị đẩy giá lên tới một hai trăm lượng hoàng kim, thậm chí cho dù có mấy trăm lượng hoàng kim, cũng không nhất định có thể mua được.

Trong thượng kinh, cho dù là quý tộc, hay vương hầu công tước, đều rất thích mùi hương làm từ trái cam đắng kia.

Bùi Diên ngửi mùi hương cam chỉ, dần dần khép mắt.

Váy áo hồng nhạt mềm mại trên người nàng cũng dần dần thấm mùi vị độc đáo của cam đắng cùng cây cỏ.

Cũng bởi vì mùi hương này mang lại cảm giác chua xót nhàn nhạt, nên mới không quá mức ngọt ngấy.

Đây cũng là nguyên do Bùi Diên thích dùng mùi hương này.

Bùi Diên không hiểu nhiều về vị Tư Nghiễm thế tử Dĩnh Quốc này.

Nàng không biết tướng mạo hắn thế nào, cũng không biết tính tình hắn ra sao.

Toàn bộ hiểu biết của Bùi Diên với Tư Nghiễm đều đến từ chính hương cam chỉ này.

Quanh thân được bao bọc bởi hương cam chỉ, Bùi Diên có hơi chút tò mò về vị thế tử phiên vương Tư Nghiễm,.

Thế tử Dĩnh Quốc Tư Nghiễm, rốt cuộc là người như thế nào?