Chương 105: Phiên ngoại 5

Cuối tuần, Lâm Kiều thay quần áo xong xuống lầu, một mình đi ra khỏi trường, cô sợ bị giáo viên thấy, ngày hôm qua cọ xát với Hoắc Ngập một hồi, chỉ có thể hẹn anh gặp mặt ở ngoài trường.

Đến chỗ hẹn, mới phát hiện rất náo nhiệt, đường phố dài nối thẳng xuống dưới, muốn cái gì có cái đó, học sinh cùng các đôi yêu nhau vô cùng nhiều.

Lâm Kiều vừa tới đã nhìn thấy Hoắc Ngập đợi cô ở đầu phố, mặc dù nhiều người đi qua như vậy, nhưng vẫn có thể liếc mắt một cái liền thấy được anh, ngay cả người đi đường xung quanh cũng thường lén nhìn anh.

Lúc Lâm Kiều đi tới, ánh mắt này liền rơi trên người cô.

Cô vô ý thức mà đi chậm lại, cùng anh tới nơi này, thật sự có loại cảm giác ngây ngô khi yêu sớm.

Hoắc Ngập vừa liếc mắt đã nhìn thấy cô, đi đến gần bên này, kéo tay cô qua, “Sao tới được đây?”

“Đi tới, sao cậu tới sớm vậy?”

Lâm Kiều nhìn về phía anh, bởi vì thói quen của anh là luôn đến trước, nên cô cũng tới sớm hơn nửa tiếng, không nghĩ rằng anh đã tới rồi.

Hoắc Ngập nhìn cô cười, “Bởi vì tôi muốn hẹn hò với chị sớm hơn một chút.”

“Nếu tôi không đến sớm, không phải cậu sẽ đợi rất lâu à?”

Mặt mày Hoắc Ngập khẽ cong, “Chờ chị cũng rất vui vẻ.”

Lông mi của Lâm Kiều nhẹ run lên, nói không ra lời, cảm giác tiếng ồn ào xung quanh cũng đột nhiên biến mất, dường như chỉ còn có lời nói của anh.

Hoắc Ngập nắm lấy bàn tay của cô, “Muốn chơi gì đây?”

“Không phải đi mua nguyên liệu nấu ăn để nấu canh cho cậu sao?”

“Buổi tối thì nấu.”

Lâm Kiều nghe xong cũng biết anh muốn làm gì, vội vã mở miệng, “Buổi tối tôi phải về trường.”

Hoắc Ngập“xì” cười một tiếng, nhìn cô có chút nghiền ngẫm, “Nếu không… Thì sao, tôi còn có thể ăn chị à?”

Lâm Kiều đỏ mặt một hồi, hình như là cô suy nghĩ nhiều.

Trên đường rất náo nhiệt, vô cùng nhiều trò chơi, đa số đều là những trò nữ sinh thích, đặc biệt thích hợp cho các cặp đôi.

Lâm Kiều đi theo Hoắc Ngập chơi rất nhiều thứ, anh cái gì cũng biết, cứ thế chơi xong, thắng rất nhiều chiến lợi phẩm.

Sau khi ngồi xuống, Hoắc Ngập mua trà sữa quay về, trong tay còn cầm theo một chiếc kẹp tóc thủy tinh, “Có giống cái trước kia chị đeo hay không?”

Lâm Kiều nhận trà sữa anh đưa tới, thấy kẹp tóc trong tay anh có chút mê mang.

“Tôi đeo lên cho chị.”

Hoắc Ngập cầm kẹp tóc trong tay đeo lên cho cô, nhìn cô một cái, cười sờ sờ mặt cô.

Lâm Kiều nâng tay sờ kẹp tóc phía trên đầu, còn chưa kịp uống trà sữa, cũng đã cảm giác được chút ngọt tí tách, nhưng kẹp tóc này dường như không được tiện cho lắm, “Cậu mua?”

“Tiệm trà sữa đưa.”

Hoắc Ngập uống một ngụm nước khoáng, thuận miệng nói một câu.

Lâm Kiều nhìn trà sữa trong tay, có chút kinh ngạc, bây giờ mua trà sữa còn được tặng kẹp tóc đẹp như vậy, thảo nào tiệm này nhiều người mua như thế?

Bàn bên cạnh cũng là một đôi yêu nhau, nữ sinh đang cầm điện thoại chụp ảnh.

Nữ sinh tự chụp mấy tấm, nhìn bạn trai ngồi ở bên cạnh, “Anh dịch về đây để cùng chụp.”

Nam sinh thấy người bên cạnh nhìn qua có chút xấu hổ, nhưng cậu ta vẫn tới gần nữ sinh, phối hợp chụp.

Hoắc Ngập nhìn hai người đang chụp ảnh ở phía trước, liếc nhìn Lâm Kiều đang ngồi uống trà sửa ở bên cạnh, cô còn đang cầm kẹo que chơi.

Lâm Kiều cầm kẹo que vô cùng to trong tay như có điều suy nghĩ, to như vậy, bên trong nếu như thật sự là kẹo, vậy chắc đoán một năm cũng chưa ăn xong.

Hoắc Ngập đè lên kẹo que trong tay cô, chặn ánh mắt cô đang nhìn chằm chằm kẹo que, “Không muốn chụp ảnh lưu niệm sao?”

Lâm Kiều nghe vậy có chút động tâm, đúng là cô có chút muốn chụp, kẹo que to như vậy cơ mà, về sau lột ra sợ sẽ không còn to như vậy.

Cô gật đầu, có chút ngượng ngùng, “Tôi không biết cách chụp sao cho đẹp, sẽ lãng phí một chút thời gian, cậu không ngại chứ!?”

Hoắc Ngập còn chưa mở miệng nói, ý cười trong mắt cũng đã lộ ra, “Sẽ không, tùy tiện chụp, chúng ta còn nhiều thời gian.”

Lâm Kiều cúi đầu lấy điện thoại trong túi ra, hướng về phía kẹo que trong tay tìm góc độ.

Hoắc Ngập nhìn cô lấy điện thoại chụp kẹo que, dừng một chút.

Lâm Kiều chụp xong một tấm cảm giác cũng không tệ lắm, cũng không muốn phí thời gian, lại để điện thoại xuống, cầm lấy trà sữa lại uống một ngụm.

Hoắc Ngập nhíu mi, “Chỉ chụp mỗi vậy?”

Lâm Kiều ngẩng đầu nhìn về phía anh, có chút mờ mịt, “Đúng vậy.”

Hoắc Ngập dựa lưng vào ghế dựa, vờ như không quan tâm hỏi, “Còn gì muốn chụp không?”

Lâm Kiều nhìn đống chiến lợi phẩm ở trên bàn, nhiều lắm, nếu như chụp hết, trời tối đen cũng chưa chụp xong.

Cô khẽ lắc đầu, “Không có.”

Hoắc Ngập nâng tay nhéo một cái xuống mặt của cô, “Tôi tức giận, trong mắt chị không có bạn trai hay sao?”

Mặt Lâm Kiều mỏng, bị anh sờ vội vã tránh, “… Đừng như vậy.”

“Còn đừng như vậy, trong mắt chị cũng chỉ có kẹo que.”

Lâm Kiều tránh thoát, má phải hơi đau, rõ ràng cảm giác được người xung quanh đều đang nhìn lại rồi, có chút ngượng ngùng.

Hoắc Ngập buông lỏng tay, lại cúi người dựa gần, khẽ cắn má trái của cô.

Lâm Kiều không nghĩ tới anh sẽ hư hỏng như vậy, vội vã vươn tay đẩy anh, “Hoắc Ngập!”

Hoắc Ngập bị đẩy ra, nở nụ cười.

Lâm Kiều thay đổi sắc mặt, trên gương mặt còn có khí nóng anh nhẹ nhàng cắn xuống, nóng làm cô không chống đỡ được.

May mà điện thoại của Hoắc Ngập lại vừa lúc vang lên, mới miễn cưỡng để cho cô có chút thời gian hòa hoãn.

Lâm Kiều xoa khuôn mặt, thấy cặp tình nhân phía đối diện, lại đột nhiên ý thức được cái gì.

Lẽ nào anh muốn chụp ảnh chung?

Lâm Kiều đột nhiên có chút khẩn trương, chụp ảnh chung với anh, một tấm chỉ có hai người bọn họ…

Hô hấp của cô hơi dừng lại, không hiểu sao có chút động tâm, cô cũng muốn, nhưng chụp rồi thì có ý nghĩa gì, sớm muộn gì cũng sẽ phải tách ra…

Lâm Kiều nghĩ tới đây, ý niệm vừa mới dậy lên trong đầu nháy mắt đã bị đánh tiêu tan.

Hoắc Ngập ngắt cuộc gọi với Lý Thiệp, nhìn qua cười hỏi, “Còn muốn chơi gì không?”

Lâm Kiều cắn ống hút lắc đầu, “Mỏi chân lắm.”

Hoắc Ngập sờ sờ gò má của cô, chỉ nhè nhẹ chạm thử đã đỏ, quá mềm rồi.

Lòng bàn tay của Hoắc Ngập nhẹ nhàng vuốt qua má cô, trong mắt như có điều suy nghĩ, một lát mới miễn cưỡng thu liễm tâm tư, “Có muốn về trường xem trận đấu bóng rổ hay không, chỉ có mấy người, không có giáo viên.”

Lâm Kiều nghe vậy gật đầu, “Được.”

Hoắc Ngập đứng dậy cầm lấy túi đồ trên bàn, nắm tay cô, cùng rời đi.

Nữ sinh bàn cạnh đó nhìn bọn họ đi xa, nhịn không được cảm khái, “Thật là đẹp trai.”

“Đã đẹp trai thì thôi, còn đối với bạn gái tốt như vậy, biết cái kẹp tóc thủy tinh kia đắt thế nào không? Người ta mắt cũng không nháy một cái đã mua.”

“Thảo nào, vừa rồi tớ nghe còn thấy lạ, lúc tớ đi mua trà sữa, sao lại không được tặng kẹp tóc, suýt nữa thì mở miệng hỏi.”

“Cậu ấy dỗ bạn gái, cô gái kia nhìn khá ngoan, chắc sợ cô ấy không dám nhận mới nói là được tặng, chủ quán sao có thể lấy thứ đồ đắt như vậy để làm quà tặng, bán mấy trăm cốc sữa trà cũng chưa chắc kiếm được một cái kẹp tóc như vậy.”

“Lớn lên đẹp trai như vậy, tớ còn tưởng sẽ rất lăng nhăng, không nghĩ rằng lại chiều bạn gái như thế.”



Hoắc Ngập nắm tay Lâm Kiều đi ra ngoài, đang chuẩn bị gọi xe.

Lâm Kiều thấy đoạn đường không xa anh cũng muốn gọi xe, vội vã cầm tay anh, kéo lại, “Chỉ một đoạn đường ngắn, chúng ta đi qua là được.”

Hoắc Ngập thấy cô chủ động kéo tay mình, mặt mày khẽ cong, dịu dàng mở miệng, “Không phải nói mỏi chân sao?”

Lúc này Lâm Kiều mới nhớ tới lời nói vừa rồi của mình, ánh mắt cô vừa chuyển, “Chúng ta đạp xe đạp đi, cũng không mất bao lâu.”

Con đường này rất dài, cách trường học lại gần, bình thường sẽ có người đạp xe đạp qua lại, khắp nơi đều có thể mượn.

Hoắc Ngập liếc nhìn xe đạp, “Tôi sẽ không đạp.”

Lại có thứ anh sẽ không làm!

Cô thấy có chút ngoài ý muốn, trong nháy mắt lòng tin tràn đầy, “Tôi sẽ đạp xe, chở cậu đi.”

Hoắc Ngập nhìn cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, một bộ quấn ở trên người cô, khóe môi hơi cong, “Vậy cực khổ chị rồi.”

Lâm Kiều vốn đang không nghe ra ý tứ của anh, khi ngồi trên xe, mới rõ ràng anh vừa cười là có ý gì.

Cô cúi đầu nhìn về phía cánh tay đang ôm lấy eo của mình, “Hoắc Ngập, bị người khác nhìn thấy sẽ rất kỳ quái?”

“Kỳ quái chỗ nào?”

Hoắc Ngập ôm eo cô, chỉ cảm thấy bụng nhỏ của cô đặc biệt mềm, ngón tay nhẹ nhàng nhéo một cái, “Chị, tôi phải ôm chặt một chút mới không ngã xuống, biết không.”

Bụng của Lâm Kiều lặng lẽ hóp lại một ít, có chút ngại, vừa rồi cô ăn hơi nhiều, lại bị anh phát hiện…

Cô liếc mắt nhìn tay anh, mặt nóng lên, dưới chân giẫm một cái, đạp xe đạp nỗ lực đi về phía trước.

Chỉ là Hoắc Ngập so với tưởng tượng của cô nặng hơn nhiều, cô đạp xe mà xiêu xiêu vẹo vẹo, đầu xe cũng không được vững.

Hoắc Ngập nhìn cô cố gắng như vậy, nhịn không được bật cười, chân vẫn chống ở phía dưới, ôm cô như sợ ngã, nhưng thật ra là che chở cho cô, sợ cô ngã.



Lý Thiệp nghỉ ngơi giữa trận, về vị trí uống nước, lớp năm nhiều người có dáng vẻ to con lại kiêu ngạo, vừa rồi còn chơi vài chiêu xấu, không kịp phòng vệ, đẻ bọn họ có cơ hội vào rổ.

Vương Trạch Hào đi tới từ phía sau, “Đội trưởng không tới à?”

“Đang hẹn hò.”

“Vẫn ở cạnh Lâm Kiều sao?”

“Ngoại trừ Kẹo sữa thì còn có ai, bình thường ngay cả bóng người cũng không thấy, nhưng bây giờ đấy à, chỉ cần có thể tìm được Kẹo sữa là có thể tìm được cậu ta.”

Lý Thiệp mệt mỏi uống ngụm nước, viên Kẹo sữa này đã thực sự bị cậu ta vững vàng cầm lấy không chịu thả, “Tên này cũng không thích ăn đồ ngọt, mỗi ngày dán vào người ta làm cái gì?”

Vương Trạch Hào nhìn hai người đang đi tới ở phía xa mà không tin lắm, “Đội trưởng chắc chắc thích ăn đồ ngọt rồi!”

Lý Thiệp theo tầm mắt của cậu ta nhìn sang, hai người đang đạp xe đạp đi về phía bên này.

Lâm Kiều đi cùng Hoắc Ngập đến ngồi xuống trên khán đài, lúc đầu cho rằng chỉ là mấy người đấu đùa, không nghĩ tới sẽ có nhiều bạn học đến xem như vậy.

Có điều cô cũng không cần trốn, bởi vì biểu hiện của mọi người, rõ ràng đều đã biết chuyện của bọn họ rồi.

Thi đấu sắp bắt đầu, Lý Thiệp vừa vào sân đi tới, “Có xuống hay không, lớp năm có mấy thằng thiếu đánh.”

“Được thôi.”

Hoắc Ngập cầm áo khoác trên đùi đưa cho Lâm Kiều, đứng dậy đi xuống.

Lâm Kiều hơi bận tâm về tay anh, “Tay của cậu sẽ không sao chứ?”

Hoắc Ngập cười nhìn qua, “không có việc gì, tôi chỉ giúp họ phòng thủ.”

Hoắc Ngập xuống bậc thang, đi vào giữa sân cùng Lý Thiệp, nhóm người trong nháy mắt hô lên.

Lý Thiệp nhìn Hoắc Ngập ăn kem, “Bây giờ cậu còn thích ăn kem à?”

“Cô ấy muốn ăn kem, nhưng không thể ăn nhiều.”

Hoắc Ngập nói cắn một miếng kem, hiển nhiên rất ít khi ăn đồ ngọt như vậy.

“Cho nên cậu ăn đồ còn thừa lại của người ta?”

Lý Thiệp có chút không tin.

“Bạn gái không tính là thừa lại.”

Hoắc Ngập ăn xong kem, nhàn nhạt cười đáp một câu.

Lý Thiệp nghe không vô, “Biết cậu là bạn trai của người ta rồi.”

Lâm Kiều ôm áo của Hoắc Ngập, vẫn còn có chút lo lắng anh sẽ làm tay bị thương.

Trận đấu bóng rổ chơi rất kịch liệt, Lâm Kiều xem không hiểu, thế nhưng cô vẫn có thể nhìn ra bên Hoắc Ngập sắp thắng, hoàn toàn là nắm chắc phần thắng.

Bên phía bọn họ tiếng cổ vũ liên tiếp, bên lớp năm đã hoàn toàn không còn âm thanh gì.

Một nam sinh bên lớp năm đột nhiên chơi xấu, cố ý đi đập vào tay Hoắc Ngập.

Chân mày của Lâm Kiều nhíu lại, tức giận đứng dậy kêu to, “Cố ý đυ.ng vào tay bị thương của cậu ấy làm gì!”

Lý Thiệp trực tiếp đi tới đẩy nam sinh một cái, “Không chịu thua nổi hả, muốn chơi xấu.”

Nam sinh bị nhìn đi ra, im lặng không nói gì tiếp tục cướp bóng.

Trên khán đài có một nam sinh huýt sáo, cười với Hoắc Ngập, “Ai ui, cô bạn gái này của cậu tính khí nóng ghê nhỉ?”

Hoắc Ngập thấy cô gái nhỏ nổi giận đùng đùng, bật cười.

Bóng rổ truyền tới, Hoắc Ngập chạy lên nhận lấy, chạy ba bước ném bóng, trực tiếp ném vào rổ, toàn trường toàn tiếng hoan hô, hoàn toàn là áp đảo để thắng.

Lâm Kiều cũng không nhịn được kích động.

Hoắc Ngập ra khỏi sân trực tiếp chạy qua bên này, cô còn chưa phản ứng kịp, anh đã vươn tay ôm chầm lấy cô, cúi đầu hôn lên gò má của cô, điện thoại đã sớm lấy ra nhanh chóng chụp một bứa ảnh chụp chung đầu tiên của bọn họ.

Người bên cạnh trong nháy mắt lặng im, thay vào đó là ồn ào tiếng, âm thanh đều truyền khắp toàn bộ sân thể dục.

Tóc của Hoắc Ngập có chút ẩm ướt do mồ hôi, khí nóng trên người anh cũng truyền tới người cô, nụ hôn kia mang theo nhiệt độ nóng rực của anh, làm cô không còn tâm tư để nghĩ gì khác.

“Chị, bức ảnh đầu tiên của chúng ta, nhớ phải giữ kỹ.”

Hoắc Ngập thấp giọng nói.

Cô nhìn ảnh chụp chung trong điện thoại, anh cười rộ lên đẹp mắt như vậy, làm cô không còn nghe thấy gì nữa, chỉ có thể nghe được âm thanh của anh, chỉ có thể cảm giác được sự hiện hữu của anh, cực nóng mà mạnh mẽ.

Giống như là ban ân, hoặc như là cướp, không thể từ chối, không có cách nào tách ra.

Đây là lần duy nhất cô được phóng túng như thế này, dù cho cô sợ, dù cho cô có tỉnh táo, nhưng bây giờ, chuyện gì cô cũng không muốn quan tâm, chỉ thầm nghĩ thích anh.