Chương 108: Phiên ngoại 8

Sáng sớm Lâm Kiều tỉnh lại cảm giác mình bị vật gì đè nặng, không thể động đậy.

Cô chậm rãi mở mắt ra, đã nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của Hoắc Ngập gần trong gang tấc, tay anh ôm chính mình, đem cả người cô đều quay vòng vào trong lòng, tựa như đang ôm gối ngủ vậy.

Lâm kiều ở trong lòng anh nhẹ nhàng quay đầu, nhìn thoáng qua bên cạnh mình, không thấy gối ôm đâu.

Cô hơi thăm dò nhìn về phía dưới giường, quả nhiên là đang nằm trên đất.

Cô nhẹ nhàng lấy tay anh ra, chậm rãi dời xuống bên giường, vươn tay nhặt gối ôm trên đất về, vừa mới ôm vào trong lòng chuẩn bị ngủ một lát nữa.

Hoắc Ngập bên cạnh đã vươn tay ôm lấy, thuận tay kéo gối ôm trong ngực cô qua, ném sang một bên.

Lâm Kiều nhìn gối ôm bị quăng đi, có chút ủy khuất, “Đừng ném gối ôm của em.”

Giọng của Hoắc Ngập còn có chút khàn khàn khi vừa tỉnh ngủ, vươn tay ôm cô nằm lên người mình, “Không ôm anh, ôm gối ôm?”

Lâm Kiều bị động ôm hông của anh, tựa ở trong ngực anh, “Gối ôm mềm hơn một chút, còn người anh cứng đờ, ôm khó chịu…”

Hoắc Ngập khẽ cười, thấp giọng hỏi, “Cứng chỗ nào?”

Lâm Kiều nhìn anh cười xấu xa, cũng không dám nói tiếp, nếu không… Trêu chọc nhiều, chắc chắn ăn không tiêu.

Tay Hoắc Ngập vuốt vai cô, nhẹ nhàng xoa, “Về sau đưa gối ôm cho Bánh Trôi, em ôm anh ngủ là được rồi.”

Lâm Kiều nhìn anh một cái, cuối cùng cũng hiểu vì sao gối ôm luôn bị rơi ở dưới giường, nhất định là bị anh ném.

Cô đột nhiên nghĩ đến gì đó, “Anh giấu kẹo bà nội Vương cho em ở đâu rồi?”

Hoắc Ngập ôm cô tựa trên giường, một chân nâng lên, quần áo không chỉnh tề, có chút nhàn hạ gợi cảm, “Hôn anh một cái, anh sẽ nói cho em biết.”

Lâm Kiều lúc này mới ngẩng đầu hôn anh một cái.

“Có lệ như vậy?”

Hoắc Ngập hiển nhiên không hài lòng, cười nhìn cô, chỉ là không nói kẹo giấu ở nơi nào.

Lâm Kiều nghĩ nghĩ nhổm dậy, mở miệng hôn mạnh lên môi mỏng của anh một cái.

Hoắc Ngập lúc này mới đè tay lên sau gáy của cô, cánh môi hé mở, hôn lên, quấy rồi với cô một lúc lâu, loáng thoáng có ý muốn tiếp theo.

Lâm Kiều vội vã đẩy anh, đứng lên nhìn anh, đôi mắt lóe sáng, cánh môi bị anh hôn đỏ tươi, càng lộ vẻ mềm mại, “Kẹo để ở đâu rồi?”

Hai tay Hoắc Ngập gối dưới đầu nhìn cô, có chút nhàn nhã, nhìn cô thật lâu chỉ dịu dàng mở miệng, “Trong ngăn kéo dưới lầu.”

Lâm Kiều nhìn anh nói xong hơi nghi ngờ, dường như đang suy nghĩ đến chuyện khác, có chút không tin, “Mấy ngăn kéo dưới lầu em đều tìm hết rồi.”

“Vậy em tìm được không?”

Hoắc Ngập cười vô cùng tươi, cố ý đùa cô chơi.

Thật là xấu.

Lâm Kiều nhanh chóng đã nghĩ đến ở nơi nào, nhịn không được vươn tay, đứng dậy bò xuống giường, chạy ra khỏi phòng.

Đi xuống cầu thang, Bánh Trôi thấy cô, vội vàng đuổi theo xem náo nhiệt.

“Kiều Kiều, cháu muốn tìm gì?”

Dì Tôn thấy cô đi xuống, dáng vẻ rất vội.

“Không có gì, cháu lấy chút kẹo lên cho Hoắc Ngập ăn.”

A ngập lại thích ăn kẹo từ bao giờ rồi, nhất định là muốn lấy cho mình, dì Tôn nghe xong nhịn không được cười lên một tiếng, cũng không vạch trần, xoay người đi ra.

Lâm Kiều dời ghế bên cạnh ra, tìm đến chỗ giấu đồ ăn vặt, ở trong tiếng meo meo của Bánh Trôi dẫm lên ghế, mở ngăn tủ ra, quả nhiên thấy lọ kẹo thủy tinh của mình.

Nhưng… Dĩ nhiên chỉ còn lại ba viên!

Lâm Kiều cầm lọ thủy tinh, mắt nhìn xung quanh, tất cả đều là sự khϊếp sợ không thể tin được.

Đây là của bà nội Vương cho cô, xưởng cũng không còn sản xuất, về sau cũng rất khó mà mua được!

Lâm Kiều vội vã xuống khỏi ghế, vừa xoay người đã đυ.ng phải Hoắc Ngập đứng ở phía sau.

“Kẹo của em đâu?”

Cô mặc váy ngủ thắt eo, tóc rời rạc, chân không đeo dép nhìn qua vô cùng ngoan.

Hoắc Ngập cúi người đặt dép trong tay ở trước chân cô, “Đây không phải là kẹo của em sao?”

Lâm Kiều cúi đầu đi dép, nhìn về phía anh, “Sao chỉ còn lại ba viên, anh cất phần còn lại ở nơi nào rồi?”

Hoắc Ngập đứng dậy, nghiêng người dựa vào bên cạnh cúi đầu nhìn cô, “Em không thể ăn kẹo nữa, sẽ sâu răng.”

Lâm Kiều lôi lọ thủy tinh trong tay, “Em không bị sâu răng.”

Hoắc Ngập nâng tay ép mặt của cô, cúi đầu xuống nhìn răng cô, “Còn nói không có, lần trước người kêu đau răng là ai vậy?”

Lâm Kiều vô lực phản bác, ôm lọ thủy tinh trống không chỉ còn ba viên kẹo trong lòng, có chút bi phẫn, “Kẹo này đã rất khó mua được rồi, cho dù anh không giấu, em cũng sẽ không ăn.”

“Vậy em tìm kẹo làm gì?”

Lòng bàn tay Hoắc Ngập đè bờ môi cô, nét mặt hiểu rõ, cười sủng nịnh.

Lâm Kiều hơi nghẹn lời, “Em sẽ không ăn nhiều, chỉ ăn một hai viên.”

“Không phải có để lại cho em sao?”

Hoắc Ngập nói nhìn về phía lọ thủy tinh trong tay cô, “Phần kia anh đã mang tặng người khác.”

Lâm Kiều nghe mà sửng sốt, hoàn toàn không cách nào tiếp thu, “Thật sự?”

“Ừm.”

Hoắc Ngập xoa đầu cô, “Giờ muốn ăn gì không?”

“Em không đói bụng.”

Tâm trạng của cô nháy mắt tụt dốc, thả lọ thủy tinh trong tay xuống, xoay người chạy lên lầu, vào phòng, nhặt gối ôm dưới đất lên nhào về giường, có chút ủy khuất.

Trước khi kết hôn luôn muốn mua kẹo cho cô ăn, sau khi kết hôn kẹo cũng không cho cô ăn, còn muốn lấy kẹo của cô đi tặng người khác.

Quả nhiên trước khi cưới và sau khi cưới sẽ không còn giống nhau?

Hiện tại anh dường như càng ngày càng chững chạc, trước đây cũng không như vậy, còn thường mua kẹo cho cô ăn, bây giờ là dùng kẹo lừa gạt để quản cô?

Lâm kiều nằm lì trên giường suy tư, bên giường hơi hãm xuống, Hoắc Ngập trực tiếp áp lên người cô.

Lâm Kiều vừa vặn bị anh đè ép, vội vàng giãy dụa, “Anh đừng đè lên em, rất nặng đó.”

Hoắc Ngập lại cố ý đè lên cô, không cho cô nhúc nhích, “Chị cũng đã kết hôn với anh rồi, vẫn còn giống như đứa trẻ đòi ăn kẹo?”

Lâm Kiều ôm gối ôm, không để ý tới anh.

Hoắc Ngập nâng tay lấy đi gối ôm của cô, Lâm Kiều lại kéo không thả, không muốn đưa anh.

Hoắc Ngập không nhịn được bật cười, “Bởi vì kẹo mà em cãi nhau với anh, nói ra cũng bị người khác cười nhạo.”

Lâm Kiều quay đầu nhìn anh, “Anh còn không nói với em một tiếng đã đưa kẹo cho người khác…”

Hoắc Ngập cười không ngừng được, ôm cô trở mình, để cô tựa trên người anh, “Em luôn lén ăn vụng, nếu như sâu răng làm sao bây giờ?”

“Em không có ăn.”

Lâm Kiều trở mình, nhìn về phía anh, “Anh mua kẹo cho em không phải để em ăn sao?”

Hoắc Ngập hơi nhướng mày, “Còn nói không có, khi hôn em tất cả đều là mùi kẹo hoa quả.”

Lâm Kiều không nói được nữa, đúng là cô có ăn lén mấy viên kẹo, xem ra không thể lừa anh được, nhưng cũng không muốn cứ ở trên người anh nằm mãi như này.

Cô đứng dậy chuẩn bị bò từ trên người anh xuống, Hoắc Ngập cố ý không buông tay.

Lâm Kiều vội vàng dùng sức giãy dụa, động tác quá lớn, vốn chỉ mặc mỗi bộ váy ngủ, giãy dụa như vậy làn váy đều bị kéo lên, lộ ra đôi chân trắng nõn, nhìn không thiếu gì.

Tay Hoắc Ngập dùng sức, giọng hơi khàn, “Còn tiếp tục cọ anh, bữa trưa chúng ta cũng không cần ăn nữa.”

Lâm Kiều nghe được câu này nhanh chóng dừng động tác lại, ghé lên trên người anh không nói gì, xem ra khá ủy khuất.

Hoắc Ngập vươn tay vuốt lỗ tai của cô, giọng nói khàn khàn, nhưng vẫn rất dịu dàng, “Bác sĩ nói em không thể ăn nhiều kẹo như vậy nữa, phải giảm đi.”

Lâm Kiều cảm giác được anh có phản ứng, tâm trạng càng rõ hơn, anh tặng kẹo của cô cho người khác, bây giờ còn muốn dính lên, “Anh đã tặng kẹo cho ai rồi?”

“Đã cất giữ giúp em rồi, về sau một tuần chỉ được ăn ba viên, nếu không… Sẽ sâu răng đấy.”

Lâm Kiều nghe xong khóe miệng cong lên, nghĩ tới gì đó, vươn tay ở trước mặt anh, “Vậy về sau chúng ta cũng một tuần ba lần.”

“Không được.”

Hoắc Ngập từ chối điều đó, xoay người vượt lên người cô, “Kẹo của anh thì không thể ngừng.”

“Em không được ăn kẹo, anh cũng không thể ăn.”

Hoắc Ngập nhìn cô, nói thẳng ra, “Chị không được ăn kẹo cùng việc chúng ta làʍ t̠ìиɦ có quan hệ gì không?”

Nét mặt Lâm Kiều thay đổi, nhớ lại anh mỗi ngày ở trên giường quá phận ăn không tiêu, “Em cũng đã giảm ăn kẹo rồi, vậy không phải anh cũng nên khắc chế bớt đi một lần sao.”

Hoắc Ngập cúi đầu nhẹ hôn lên miệng của cô, “Anh đã rất khắc chế để không phải một ngày ba bữa rồi.”

Anh nói hôn lên gò má cô, một đường đi xuống, “Sắp hết thời gian rồi, chúng ta nhanh chóng một chút, giúp anh cởϊ qυầи áo.”

“Không phải nói đi ăn cơm sao?”

Lâm Kiều cảm giác được sự hưng phấn của anh, có chút hoảng sợ.

“Ăn em trước.”

Hoắc Ngập trực tiếp đè lên, cô còn chưa kịp mở miệng nhiều lời, thanh âm trong nháy mắt đã bị bao phủ bởi nụ hôn của anh.

Lại là một ngày thất bại.