Chương 1

Chỉ cần không gặp tổng tài một ngày, thì tim tôi sẽ đập nhanh.

Vì để sống sót, tôi đã chọn cách chinh phục tổng tài.

Nhưng sau khi làm liếʍ cẩu của tổng tài được 1 năm, hắn không những không rung động, trái lại còn hạ nhục tôi trước mặt cấp dưới:

“Mộ Hiểu Hiểu, tôi vĩnh viễn sẽ không thích loại phụ nữ tâm địa độc ác như rắn rết giống cô.”

“Hãy bỏ ngay những suy nghĩ bẩn thỉu của cô và đừng để tôi gặp lại cô!”

Tôi mặt không cảm xúc nghe hắn giận dữ quở tránh, sau đó chân thành hỏi:

“Anh thật sự sẽ không cân nhắc đến em sao?”

“Em có thể chịu đựng được việc anh có người phụ nữ khác ở bên ngoài, miễn là ngày nào em cũng có thể gặp anh là được rồi.”

Sau khi nghe những lời hèn mọn của tôi, trợ lý của tổng tài còn nghĩ tôi yêu hắn đến thảm rồi, nên đã nhìn tôi với ánh mắt đầy thương hại.

Tổng tài bị tôi làm cho tức muốn c.h.ết nói: “Cút!”

“Nếu cô để tôi gặp lại cô, thì tôi sẽ xóa sổ cô khỏi vũ trụ này!!!”

Sau đó là một tràng tiếng rít qua kẽ răng---

Tổng tài quả nhiên là không bình thường, hễ mở miệng là muốn phong sát người ta.

Sau khi tổng tài nói ra những lời độc ác này, liền bá đạo rời khỏi hiện trường.

Trợ lý nhìn tôi, sau đó ân cần nhắc nhở: “Cô Mộ, xin cô hãy ch.ế.t tâm, tổng tài sớm đã có vị hôn thê rồi.”

Vị hôn thê sao?

Nó giống như tiếng sét đánh giữa trời ngang vậy, đánh cho tôi đến ngốc luôn rồi.

Đeo bám tổng tài lâu như vậy rồi, hắn ở sau lưng tôi đính hôn từ khi nào mà tôi không biết?

Vậy tôi phải làm thế nào đây?

Sau khi choáng váng được một lút, tôi buột miệng hỏi: “Tôi có thể gia nhập cùng bọn họ và trở thành một nhà ba người được không?”

Ánh mắt của trợ lý thay đổi, từ thương hại chuyển qua khinh thường tôi.

Nhưng tôi không thể quan tâm nhiều đến thế, tôi phải tìm cách sống sót.

Tôi trở về nhà với tâm trạng buồn bã.

Ngày hôm sau, tôi thức dậy với cảm giác tức ngực và khó thở, tim bắt đầu đập mạnh và đau nhức, thỉnh thoảng còn kèm theo mồ hôi lạnh và nghẹt thở.

Tôi không thể chịu đựng được nữa.

Phải đi gặp tổng tài ngay.

Tôi vội vàng bắt taxi đến công ty hắn, vừa bước vào tòa nhà đã ngã vào một cái ôm mềm mại khiến cho tôi loạng choạng.

Nhưng cô ấy vẫn ôm chặt lấy tôi một cách vững vàng.

Ngay lúc đó, cảm giác tim đập nhanh và đau đớn đều biến mất.

Giọng nói lạnh lùng và dễ chịu của một người phụ nữ vang lên bên tai tôi: "Em không sao chứ?"

Tôi ngước mắt lên và bắt gặp khuôn mặt lạnh lùng của cô ấy, tôi choáng váng trước khuôn mặt tuyệt đẹp này ngay từ cái nhìn đầu tiên và chết lặng.