Chương 12

"Người trong bức hoạ này hẳn ngươi khá quen thuộc?"

Hy Hòa đứng bên cửa, mái tóc đen như mực được ngọc quan túm túm gọn, để lại hai nhánh tóc bên mai nhẹ bay.

Mà trong đôi mắt hắn, sự ôn nhu đã nhường chỗ cho một cảm xúc không đúng lắm.

Ta nuốt nước bọt, giương mắt nhìn hắn: "Không nhận ra.”

Hắn từng bước tiến đến gần ta, từ trên cao nhìn xuống ta phía dưới: "Thật sao? Là không nhận ra, hay là không dám nhận ra."

"Ta không có thời gian ở chỗ này thưởng tranh với Điện hạ, ta muốn đi tìm Tử Diên."

"Ngươi nghĩ nàng còn có thể sống không?"

Hy Hòa gọi ta lại, ngữ khí gần như cầu xin: "Thật ra, ngươi có thể buông xuống oán hận, ta. . . . . ."

"Ngươi có tư cách gì nói chuyện này với ta! Ngươi cũng xứng?”

Thời điểm ngươi dẫn binh tiêu diệt Nam Yến quốc, ta và ngươi đã là kẻ thù không đội trời chung.

Giữa chúng ta chỉ còn lại một lớp giấy mỏng.

Qua ánh mắt hắn, sao ta có thể không nhận ra tình cảm hắn dành cho ta.

Nếu bây giờ ta gi hắn, sau này ở Khánh quốc ta không còn ai có thể lợi dụng.

Ta cũng chỉ có thể cược, cược hắn cảm thấy áy náy, cược hắn muốn bù đắp, cược hắn giấu giếm cho ta.

Ta hận không thể gi ch hắn.

Nhưng không phải bây giờ.

Ta thất hồn lạc phách trở lại trong viện, đoàn người Tân Triệt đã chờ được một lúc.

Hắn ta ra lệnh cho người mang cái bao dính đầy máu ném dưới chân ta:

"Ngươi không biết dạy dỗ nữ nhân của mình, lại dám ám sát Hoàng Thượng? Hoàng Thượng niệm tình ngươi, cho nàng ta ngũ mã phanh thây, rồi đem trả về cho ngươi đấy.”

Ta run rẩy cởi miệng túi, huyết nhục mơ hồ, xiêm y làm từ tơ lụa hôm đó ta cho nàng bị xé rách thành từng mảnh.

Ta cắn chặt răng kìm nén sự đau đớn sắp vọt ra khỏi cổ họng, mắt ngân ngấn nước.

Quả nhiên nàng muốn đưa ông ta vào chỗ chết, xiêm y làm từ sợi tơ này nàng vẫn luôn không nỡ mặc.

Kể cả khi nàng biết mình sẽ ch, cũng phải ch khi mặc bộ y phục mình yêu thích nhất.

Khánh đế muốn xuất cung vui chơi thưởng nhạc ở dân gian, đương nhiên đoàn con tin cũng đi cùng ông ta.

Ta biết đây là cơ hội tốt nhất để ta phục thù.

Ban đêm, Khánh đế thiết yến hội ở Uyên Ương lâu, quan địa phương liền hiến lên cực phẩm mỹ nhân hòng lấy lòng Khánh đế.

Ta đồng cảm với những cô nương này, những tưởng mình biến thành phượng hoàng bay lên cành cao, nhưng thật ra sau lưng là vực sâu không đáy.

Khánh đế thấy ta không nói lời nào, hỏi: "Yến Thuần, ngươi đang oán bổn vương gϊếŧ cung nữ ngươi sủng ái, thể hiện thái độ với bổn vương à?”

"Vi thần không dám."

"Mà thôi, bổn vương tặng ngươi một người kiều mị hơn, nữ nhân không biết tốt xấu kia, chết rồi thì thôi.”

Khánh đế vừa nói, liền đẩy một cô nương đang run rẩy đến bên cạnh ta:

"Cô nương này tuổi còn nhỏ, chưa hiểu chuyện khuê phòng, đành phiền Yến Thuần nhọc lòng dạy bảo nàng vậy.”

Cô nương có vẻ sợ hãi ngã xuống mặt đất, ta do dự một lát, đưa tay đỡ nàng dậy.

"Tạ Hoàng Thượng."

"Bổn vương sai người trong lâu chuẩn bị cho ngươi một gian phòng tốt nhất, không được bổn vương cho phép, không ai được đến quấy rầy Yến Thuần.”

Ta nắm tay cô nương đi lên phòng, ở đầu đường thì đυ.ng phải Hy Hòa, hắn cất giọng gọi ta lại: "Ngươi có biết ngươi đang làm cái gì không?”

Ta cong khóe miệng cười lạnh: "Đương nhiên, Điện hạ có muốn cùng ta tận hưởng khoái lạc trần gian không?”

Mặt hắn lập tức trầm xuống, nhưng ta không có thời gian rảnh đứng đây tâm sự.

Kể từ khi Tử Diên ch, ta không muốn nhiều lời với hắn.

Cửa phòng vừa đóng lại, cô nương lập tức quỳ trên mặt đất, lấy nước mắt rửa mặt:

"Công tử, ta bị thổ phỉ bắt cóc bán đến tận đây, ta biết công tử là người tốt, xin công tử tha cho ta, trong nhà ta còn có phụ thân già ốm yếu!”

Ta vội vàng đỡ nàng dậy: "Cô nương yên tâm, ta sẽ không làm hại ngươi."

Lúc này, dưới lầu truyền đến tiếng đánh nhau.

"Là phản quân! Bảo vệ Hoàng Thượng!"

Ta lấy tất cả ngân lượng trên người đưa cho nàng: "Ngươi hãy dùng số ngân lượng này, mau rời khỏi đây.”

Chính mình cũng từng dầm mưa, giờ ta nguyện làm người đưa ô cho người khác.

Cô nương vô cùng ngạc nhiên, cảm động đến rơi nước mắt, không nói nên lời.

"Công tử tên là Yến Thuần đúng không, tiểu nữ Yên Nhi nhất định không quên đại ân đại đức của công tử!”

"Đi mau!"

Đây là cơ hội phục thù tốt nhất của ta, thừa dịp tình hình hỗn loạn gi ch bạo quân.

Nếu còn lỡ một lần nữa, ta có thể ch dưới tay ông ta bất cứ lúc nào.

Ta lao ra khỏi phòng, gặp được Khánh đế đang được tuỳ tùng hộ tống lên lầu.

Khánh đế gọi ta lại: “Yến Thuần! Mau, nhanh đi tìm tiếp viện!"

Ngươi đi ch đi!

Ta rút kiếm đâm vào Khánh đế, đoàn con tin lập tức ngây ngẩn cả người, một khắc sau liền rút kiếm đánh trả ta.

Nhưng bọn họ không phải là đối thủ cuar ta, rất nhanh đã bị ta đánh ngã.

Khánh đế trừng mắt giận dữ: “Yến Thuần! Ngươi phản bội ta!”

Suy cho cùng Khánh đế vẫn là lão hồ ly chinh chiến sa trường nhiều năm, dù đã có tuổi, võ nghệ vẫn rất cao cường.

Ta đã thử đánh ông ta vài chiêu nhưng vẫn không thể làm ông ta trọng thương.

Nháy mắt ta bị cây roi dài trong tay ông ta quất trúng, khiến ta nhớ lại nỗi sợ kinh hoàng từ kiếp trước, ta quay đầu tránh né, roi dài quất trúng khiến mái tóc dài xoã xuống.

Khánh đế ngây ngẩn cả người, sau đó lộ ra nụ cười dâʍ đãиɠ: "Sau khi diệt Nam Yến quốc bổn vương còn nghi ngờ, sao không tìm thấy Công chúa Yến Quân đâu. Hoá ra tuyệt thế giai nhân vẫn luôn ở trong trại của ta.”

Ta tức giận đâm kiếm tới, ngay khi kiếm của ta chỉ còn cách Khánh đế không đến một li, ta bị mũi tên của viện quân bắn trúng ngực.

Nháy mắt ta ngã mạnh xuống mặt đất, con đau ở ngực giống như một tảng băng lạnh lẽo đâm xuyên qua.

Mắt thấy quân tiếp viện đang ùa lên lầu, ta nén cơn đau đứng lên, máu từ ngực ồ ồ chảy ra.

Cầm kiếm trong tay nhưng cánh tay không nhịn được mà run rẩy.

Cho dù có phải chết, ta cũng phải liều chết một phen, quyết không bỏ cuộc đến thời khắc cuối cùng.

"Còn đứng ngốc ra đấy làm gì, đi mau!”

Ta chưa kịp phản ứng lại, đã bị ai đó ôm lấy eo, lao ra ngoài cửa sổ nhảy xuống lầu.

Ta quay đầu... Nhìn về phía người đã cứu ta, hô hấp dường như ngừng lại.

"Tân Triệt!"