Chương 9

Khi ta tỉnh lại, đã là sáng hôm sau.

Ta trở mình trên giường, chợt thấy dưới gối có vật gì đó là lạ.

Lật gối lên, cao thơm hương mai lẳng lặng nằm trên giường, hương thơm thanh ngát tỏa ra tứ phía.

Tử Diên đẩy cửa bước vào, đem cho ta bát canh giải rượu.

“Những bánh trái cùng lụa là này sao lại ở đây?”

Tử Diên bưng canh giải rượu đến chỗ ta, trả lời: “Đây đều là đồ Thái tử Hy Hòa sai người đem tới, hắn biết chủ tử thích đồ ngọt, tơ lụa này cũng là để chủ tử may vài bộ xiêm y. Hắn đúng là quan tâm đến chủ tử.”

Tử Diên vừa nói vừa kinh ngạc vuốt ve tơ lụa màu tím trong tay, trên mặt lộ ra kinh kỉ: “Đây đúng là tơ lụa thiên nhiên, xúc cảm cũng rất tốt, đời này có thể một lần mặc xiêm y may từ tơ lụa này, nô tỳ có chết cũng thấy đáng.”

“Nếu ngươi thích, ta tặng ngươi đó.”

“Đúng là chỉ có chủ tử thương Tử Diên nhất! Tử Diên xin nhận, tơ lụa này nào có nữ nhân nào không thích chứ.”

Chưa đợi ta trả lời, Tử Diên đã quỳ xuống: “Không phải chủ tử đã động lòng với hắn đấy chứ? Chủ tử đừng quên thân phận của mình, trong nhà còn có Nam Yến vương và Yến Thuần Điện hạ.”

Ta cụp mắt, tay nắm chặt hộp cao thơm: “Ta biết mình phải làm gì.”

Tử diên lấy ra một lọ thuốc nhỏ, đưa cho ta, nói: “Đây là thực cốt tán, không màu không vị, hòa vào trong rượu, Thái tử nhất định không thể phát giác ra.”

*thực cốt tán: bột ăn mòn xương

Ta nhận lấy lọ thuốc.

Kiếp trước, tuy hắn không hại ta, nhưng nếu ta gi Khánh đế, Hy Hòa nhất định sẽ không bỏ qua cho ta, không bỏ qua cho Nam Yến quốc.

Nếu hắn nhất định phải ch, vậy thì để hắn ch toàn thây, đã được xem là nhân từ rồi?

Đại điển sinh thần Khánh đế, mỗi nước đều cử sứ thần tới đưa đại lễ.

Nhìn cảnh tượng như vậy, ta chỉ cảm thấy nhàm chán.

Ghế Thái tử trống không, nghe cung nữ nói Hy Hoà đi tiếp đón một vị sứ thần khác.

Sứ giả Tây Vực quốc tiến cống một con sư tử, sư tử nhốt trong l*иg được người nâng vào đại điện, ngửa đầu gầm lên một tiếng, liền khiến tất cả mọi người chấn kinh.

Sứ giả Tây Vực thở dài: “Sư tử là vua trăm loài, chỉ có nó mới xứng với chủ nhân thiên hạ.”

Khánh đế dường như rất hài lòng với lễ vật này, mỉm cười bước tới, khen ngợi liên tục: "Khí thế oai phong này đúng là khá giống dáng vẻ bổn vương thống nhất thiên hạ năm ấy! Ha ha ha ha…”

Qua ba chén rượu, Khánh đế tay cầm chén, một đường đi đến ngoài điện, cao hứng nói: “Chúng ái khanh đã có lòng đến chúc thọ bổn vương, bổn vương cũng sẽ để chư vị được mở rộng tầm mắt.”

Vừa dứt lời, tấm vải đỏ của võ đài bên ngoài đại sảnh được vén lên, chiếc l*иg cao mấy thước nhốt con sư tử được đưa vào trong võ đài.

Lòng ta có chút bất an.

Quả nhiên, Khánh đế ra lệnh chỉ cho người hầu cầm một ngọn giáo, đẩy vào trong l*иg chiến đấu với vua muôn thú.

Người hầu vừa vào chuồng liền sợ hãi đến mức tè ra quần, làm sao có thể sống sót trước mãnh thú đói khát kia?

Cảnh tượng bị ăn sống đẫm máu lập tức hiện ra trước mặt mọi người, dấy lên những làn sóng cảm thán.

Mùi máu trong không khí khiến ta vô cùng khó chịu, ta cầu xin Khánh đế: “Hoàng Thượng, vào ngày sinh thần lại có máu là điềm không may, tốt nhất là đừng…”

"Im miệng! Hôm nay tâm trạng bổn vương tốt, ngươi còn cứng đầu khuyên can, đừng trách bổn vương không khách khí."

"Nhưng họ không đáng tội chết. Xin Hoàng Thượng hãy suy nghĩ lại!"

Khánh đế lập tức trầm mặt, lúc sau lại nở nụ cười: “Vậy ngươi thay bọn hắn chết đi, được không?"