Lạc Chốn Phù Hoa

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tô Mạt là một cô gái mới 28 tuổi lại bị các thế lực ép buộc cô là vật hiến dâng nhằm thỏa mãn du͙© vọиɠ cho các quan chức cao. Cuộc sống cô trở nên bế tắc, cô không thể chịu đựng thêm nữ …
Xem Thêm

Vương Cư An đang mải nghĩ đến chuyện làm ăn, nhất thời không hiểu ý: "Thế nào là thế nào? Chú hãy lập tức đem mấy trò vớ vẩn của chú biến khỏi tầm mắt tôi. Nơi này không cần chú bận tâm, cuốn xéo càng xa càng tốt." Nói xong, anh ta dập máy. Một lúc sau, anh ta mới chợt nhớ tới câu hỏi của Vương Tư Nguy, bất giác nghĩ thầm: Đúng là chẳng ra sao cả, đã tìm thì nên tìm loại tử tế một chút. Nhìn ngang nhìn ngửa, nhìn trên nhìn dưới cũng chẳng có điểm nào hấp dẫn, trên bụng còn có vết sẹo mờ mờ...Chỉ có làn da là tạm được, vừa trơn láng vừa mềm mại, như có thể bấm ra nước...

4.

Tô Mạt một mình đi ra đường. Cô không biết bao giờ mới đến đích, cũng không biết đích nằm ở chỗ nào. Đầu óc cô trống rỗng, toàn thân như con diều bị đứt dây. Cô nhớ nhà, nhớ bố mẹ, nhớ cuộc sống đơn giản mà trong sạch trước kia. Nhưng tất cả những điều đó đã theo gió cuốn đi từ lâu. Bây giờ cuộc sống của cô như có một bàn tay vô hình sống chết túm lấy cô, không ngừng lôi kéo cô, cho đến khi cô rơi vào tăm tối.

Mùa thu ở Nam Chiêm, trời sáng rất nhanh. Đường chân trời ở phía xa xa lộ tia sáng bàng bạc, xe ô tô chạy trên đường rầm rầm. Tô Mạt chán ghét âm thanh ầm ĩ ngày càng hỗn độn này. Cô nên chặn một chiếc xe, như vậy mới có thể nhanh chóng quay về nội thành nhưng không dám, cô không rõ người ở trong những chiếc xe đó là loại người thế nào. Qua lớp cửa kính, gương mặt bọn họ mưu ma chước quỷ và có hình thù kỳ dị. Tô Mạt chỉ có thể đi bộ ngược trở lại theo con đường cô đã tới đây.

Một chiếc xe ô tô chạy chầm chậm phía sau, ngày càng tiến lại gần, ánh đèn pha chiếu luồng sáng nhàn nhạt. Tô Mạt giật mình quay đầu.

Cửa sổ xe hạ xuống, để lộ gương mặt một thanh niên trẻ tuổi không xa lạ. Anh chàng cảnh sát nói: "Chị định đi bộ về thành phố đấy à? Để tôi đưa chị về."

Tô Mạt không buồn lên tiếng, chỉ đứng thẳng người. Thực tế, từ chối là cách bảo vệ bản thân tốt nhất.

Bắt gặp thái độ lạnh nhạt của Tô Mạt, anh chàng cảnh sát im lặng cho xe chạy tiếp. Nhưng đi một đoạn, anh ta đột nhiên dừng xe, bước xuống, đi đến trước Tô Mạt: "Này, chị định đi bộ đến lúc nào hả? Mau lên xe đi."

Tô Mạt giơ tay ôm trán, một lúc sau mới thốt ra một từ: "Cút..."

Anh chàng cảnh sát cúi đầu: "Tôi thành thực xin lỗi...bây giờ tôi đã hết giờ làm việc, tôi tuyệt đối không làm hại chị." Vừa nói, anh ta vừa rút từ túi áo sơ mi thẻ cảnh sát, nhét vào tay Tô Mạt: "Thật đấy, chị cứ cầm lấy cái này, khi nào chị về nhà an toàn trả lại cho tôi cũng được."

Tô Mạt liếc tấm ảnh trên thẻ cảnh sát, bất giác cười nhạt một tiếng, ném tấm thẻ xuống đất.

Anh chàng cảnh sát cúi xuống ,nhặt tấm thẻ, nói nhỏ: "Chị hãy tin tôi, tôi sẽ chẳng làm gì chị đâu. Tôi chỉ là...chỉ là cảm thấy không dễ chịu, thật đấy..."

Tô Mạt chống tay vào lan can bên lề đường, thở dốc: "Chuyện của tôi liên quan gì đến cậu mà cậu không dễ chịu? Chắc cậu đã gặp nhiều tình huống tương tự..."

Đối phương cất giọng chân thành: "Tôi xin lỗi."

Tô Mạt xua tay, tỏ ý không muốn nghe. Cô chậm rãi bước đi vài bước, lại quay đầu nhìn chiếc xe đỗ ở phía sau. Anh chàng cảnh sát biết ý, lập tức lái xe về phía trước. Tô Mạt không vội lên xe mà giơ tay về phía anh ta: "Đưa cho tôi."

Anh chàng cảnh sát vội rút tấm thẻ. Nghĩ ngợi thế nào, anh ta tháo cả còng tay ở thắt lưng đưa cho Tô Mạt: "Chìa khóa cũng ở trên đó, nếu không tin tưởng chị có thể khóa tôi lại."

Tô Mạt hỏi lại: "Tôi khóa cậu làm gì?"

Anh chàng cảnh sát không trả lời.

Tô Mạt lên xe: "Từ đây về đến thành phố chắc cũng hơn sáu giờ, cậu hãy đưa thẳng tôi đến công ty điện tử An Thịnh."

Anh chàng cảnh sát liếc Tô Mạt, vài giây sau mới mở miệng: "Chị đừng gây chuyện với bọn họ, chị chơi không lại bọn họ đâu...Hay là tôi đưa chị đến bệnh viện kiểm tra, nếu không sao..."

Tô Mạt cắt ngang lời anh ta: "Có chết cũng phải chết cho minh bạch, tôi không tin trong mắt những người đó không có quan niệm đạo đức. Nếu không, pháp luật tồn tại để làm gì?"

Anh chàng cảnh sát câm nín, một lúc sau mới lên tiếng: "Có lẽ chị cảm thấy nực cười nhưng tôi vẫn phải nói. Chị hãy tránh xa đám người đó, càng xa càng tốt, đừng dây dưa với bọn họ. Tôi nói thật đấy, không đáng đâu." Anh ta thở dài: "Hồi ở trường cảnh sát, chúng tôi đều có chí khí ngút trời. Nhưng trước khi tốt nghiệp, thầy hướng dẫn bảo chúng tôi chuẩn bị tâm lý. Ông ấy nói, làm cảnh sát ở cơ sở, hai ,ba năm đầu tiên gặp những chuyện đen tối còn nhiều hơn hai mươi mấy năm cuộc đời. Lúc đó tôi không tin, chẳng phải chức trách của tôi là bắt những người có tội để pháp luật trừng trị hay sao? Bây giờ tôi mới hiểu, nơi nào có con người, nơi đó có mặt tăm tối. Mấy người bạn học của tôi không chịu nổi đã chuyển nghề. Công việc mệt mỏi không nói làm gì, còn phải suốt ngày tạo quan hệ và nhắm mắt làm ngơ. Đúng là rất khó chịu."

Anh ta quay sang Tô Mạt, nói tiếp: "Còn rất nhiều sự việc có lẽ chị chưa từng nghe nói cũng chưa từng gặp qua. Trên đời này không biết có bao nhiêu người thảm hại hơn chị. Vừa rồi chắc chị cũng nghe nói, chị mà đυ.ng đến bọn họ, bọn họ kiểu gì cũng cách chơi lại chị. Trên đời này tồn tại một số người không có bản lĩnh gì ngoài việc chơi người khác, ví dụ như vu oan giá họa chẳng hạn. Không giở mấy chiêu này, tâm lý bọn họ không thăng bằng. Bọn họ thích hưởng thụ cảm giác ở trên đầu người khác. Thật đấy, chị hãy chăm sóc tốt cho mình trước đi, đừng đi tìm bọn họ. Hãy nghe tôi, tôi nói không sai đâu."

Anh chàng cảnh sát nói một thôi một hồi, sau đó thở phào nhẹ nhõm. Đoạn đường tiếp theo anh ta chỉ chuyên tâm lái xe. Tô Mạt im lặng, trong lòng cô ít nhiều cũng bị tác động bởi lời khuyên của người cảnh sát. Bây giờ cô chỉ muốn lập tức mọc đôi cánh bay về quê hương, không cần suy nghĩ đến những điều phiền muộn, chỉ muốn núp trong vòng tay của bố mẹ như lúc nhỏ. Tô Mạt thở dài, cố gắng gạt bỏ suy nghĩ không thiết thực. Cô cúi đầu nhìn tấm thẻ cảnh sát trong tay, bên dưới có ghi tên, cô lên tiếng hỏi: "Lộ Chinh?"

Người thanh niên đáp, giọng điệu có phần lưỡng lự: "Ừm...",

Lộ Chinh lái xe thẳng đến bệnh viện thành phố, nói thế nào anh ta cũng không đi nơi khác. Lúc Tô Mạt xuống xe, anh ta nói một câu: "Dù chị biết tên tôi cũng vô dụng tôi. Tôi mới làm việc không bao lâu, không quen biết nhiều người, không thể giúp đỡ chị. Những việc tôi có thể làm chỉ bấy nhiêu thôi."

Tô Mạt không nói gì, xuống ô tô, đóng sập cửa xe. Lộ Chinh lập tức lái xe đi mất.

Tô Mạt vào khám bệnh, cô chỉ nói muốn khám phụ khoa. Thái độ của bác sỹ trực ban điềm nhiên như không, không hề tỏ ra kinh ngạc hay hiếu kỳ. Chị ta bảo Tô Mạt một tuần sau đến lấy kết quả, nói loại bệnh này có thời kỳ tiềm ẩn, không phải ra kết quả trong chốc lát được. Tô Mạt không muốn đợi dù chỉ một giây một phút. Nghĩ đến chuyện bản thân có khả năng mắc phải bệnh truyền nhiễm khó nói nào đó, sống lưng cô đổ mồ hôi lạnh. Sau đó, cô tới nhà thuốc bên cạnh bệnh viện, mua thuốc tránh thai khẩn cấp và chai nước khoáng. Uống hết nửa chai nước khoáng, cô mới dần bình tĩnh, lập tức bắt xe taxi tới công ty. Lúc này, đèn đường đã tắt hẳn, Tô Mạt đợi bên ngoài công ty một lúc, bảo vệ mới mở cửa cho cô vào trong.

Vì nhớ đến bản hợp đồng tối qua nên Tùng Dung đến công ty từ sáng sớm. Thấy Tô Mạt còn xuất hiện sớm hơn mình, chị ta tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng không quên nhắc nhở cô: "Nếu tối hôm trước nhân viên có buổi tiếp khách xã giao về muộn, ngày hôm sau có thể đi làm muộn."

Tô Mạt nhìn chằm chằm Tùng Dung. Cô chất vấn chị ta, giọng điệu không lễ phép như thường lệ: "Sao chị biết tối qua tôi tiếp khách muộn?"

Tùng Dung ngẩn người: "Lúc tôi ra về đã không còn sớm nên có lẽ cô còn về muộn hơn tôi. Không phải sao?"

Bắt gặp bộ dạng thản nhiên, không một câu thừa thãi của Tùng Dung, Tô Mạt càng nghi ngờ. Cô tiến lên một bước: "Chị sớm biết tôi tiếp khách đến tối muộn nên đương nhiên chị bỏ đi trước rồi."

Thêm Bình Luận