Lạc Chốn Phù Hoa

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tô Mạt là một cô gái mới 28 tuổi lại bị các thế lực ép buộc cô là vật hiến dâng nhằm thỏa mãn du͙© vọиɠ cho các quan chức cao. Cuộc sống cô trở nên bế tắc, cô không thể chịu đựng thêm nữ …
Xem Thêm

Ánh mắt của Tùng Dung lướt qua Thượng Tuần và Tô Mạt mà không để lại một chút dấu vết. Đợi Thượng Thuần đi xa, chị ta mới lên tiếng: "Về vị trí còn trống, phòng nhân sự hỏi có cần tuyển người hay không. Lãnh đạo cũng rất quan tâm, vì vậy tôi đã trình danh sách hai người. Đáng lẽ có ba ứng cử viên, đáng tiếc một người không biết điều, đã bị sa thải...Tôi tiết lộ một chút với cô, để cô chuẩn bị trước tinh thần."

Tô Mạt hỏi lại với vẻ kinh ngạc: "Chị tiến cử tôi?"

Tùng Dung nhíu mày, nhìn Tô Mạt bằng ánh mắt thích thú: "Đúng, tôi đã tiến cử cô."
Chương 3: Tiến triển
Ngày hôm sau, Tùng Dung đi làm, đúng lúc sếp tổng cũng có mặt ở công ty. Chị sắp xếp tài liệu về tình hình đơn đặt hàng và khách hàng thời gian gần đây, tất nhiên bao gồm cả khoản chi phí lớn trình lên sếp tổng.

Vương Cư An rất bận rộn, hiếm khi có mặt ở công ty điện tử An Thịnh. Phong cách làm việc của anh là cho cấp dưới thoải mái phát huy năng lực, chỉ yêu cầu bọn họ nộp báo cáo thành tích kinh doanh của mỗi giai đoạn, sau đó nắm phương hướng cơ bản của công ty.

Tùng Dung đã quen với cách làm của Vương Cư An từ lâu. Hai người đều có tác phong làm việc mạnh mẽ, nhanh gọn, phối hợp tương đối nhịp nhàng, đạt hiệu quả cao.

Lúc này, Tùng Dung đang ngồi bên cạnh bàn làm việc chờ đợi phê duyệt. Văn phòng vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng lật giở tài liệu. Người đàn ông trước mặt dường như có hứng thú với nội dung của bản báo cáo, hơi gật đầu: "Nhân viên tên Tào Nhược Thành không tồi." Ngừng một lát, anh hỏi Tùng Dung: "Phòng kinh doanh của chị có mấy người họ Tô?"

Nghe thấy vậy, Tùng Dung cảm thấy hơi kỳ lạ, chị ta đáp: "Chỉ có một người, là Tô Mạt."

Vương Cư An "ờ" một tiếng. Câu nói tiếp theo của anh càng chẳng đâu vào đâu: "Người này… tên không hay lắm." Nhưng anh không nói tiếp không hay ở chỗ nào mà chuyển sang chuyện khác: "Cô gái đó vào công ty chưa được bao lâu, hiệu quả làm việc chỉ ở mức trung bình, so với Tào Nhược Thành thì có khoảng cách nhất định." Nói xong, anh ta nhướng mắt nhìn Tùng Dung.

Tùng Dung biết Vương Cư An ám chỉ vụ thăng chức, chị ta cười nói: "Hai người đều có ưu thế riêng. Tuy thành tích kinh doanh của Tô Mạt không bằng tiểu Tào nhưng cô ấy giao tiếp tốt, khách hàng tái hợp tác không ít. Hơn nữa, cô ấy làm việc ôn hòa, không kiêu ngạo, không hấp tấp, có năng lực quản lý, hợp tác với người khác cũng không tồi...Về việc chọn ai, quả thực tôi hơi phân vân."

Vương Cư An giở tập tài liệu trong tay: "70% là khách hàng cũ, khách hàng mới chỉ có 30%. Khách hàng mới của Tào Nhược Thành nhiều gấp đôi cô ta, năng lực khai thác thị trường rất quan trọng..." Anh ta đóng tài liệu lại: "Năng lực quản lý và tinh thần trách nhiệm có thể từ từ nâng cao. Một số nhân tài trong lĩnh vực bán hàng đúng là không có khái niệm tập thể, người có bản lĩnh thường khó tránh khỏi kiêu ngạo, nhưng không sao cả, chúng ta có thể từ từ trao đổi, bồi dưỡng. Người làm lãnh đạo không nên sợ phiền hà, nếu hết lòng đào tạo nhân viên của mình, chắc chắn sẽ gặt hái được thành quả. Nghề bán hàng cần kí©h thí©ɧ bầu nhiệt huyết hơn bất cứ công việc nào khác. Chúng ta không thể dùng quá nhiều quy tắc trói buộc nhân tài trong lĩnh vực bán hàng. Điều lệ quản lý hành chính hay nhân sự chưa chắc đã thích hợp với phòng kinh doanh." Vương Cư An mỉm cười, nói thêm một câu để giữ thể diện cho Tùng Dung: "Thời gian quản lý Tùng làm nghề bán hàng còn lâu hơn thời gian công tác của tôi. Nói với chị những điều này, chẳng khác nào tôi múa rìu qua mắt thợ."

Tùng Dung vội lên tiếng: "Đâu có, sếp tổng quá khiêm tốn." Chị ta đã nắm đại khái ý tứ của đối phương. Loại trai trẻ ngoài ba mươi tuổi vừa có tinh thần vừa có năng lực như Vương Cư An chỉ mong các công ty trực thuộc vượt lên tuyến đầu. Anh ta không cần biết quá trình cụ thể, chỉ nhìn vào thành tích. Suy nghĩ của anh ta rất bình thường, nhưng Tùng Dung không thể một lòng làm theo ý anh ta.

Tùng Dung tạm thời không tỏ rõ thái độ, ngoài mặt thể hiện rõ sự lưỡng lự. Đúng lúc này, người thư ký cầm giấy tờ đi vào. Tùng Dung đã sớm nghe nói ông chủ trẻ tuổi có cuộc sống riêng phóng đãng, hôm nay cặp với em minh tinh này, ngày mai em người mẫu khác, nhưng ở công ty không hề có điều tiếng, chọn thư ký cũng là người có tướng mạo nghiêm chỉnh, ăn mặc đàng hoàng, đồng thời có năng lực khá. Có thể thấy trong một số doanh nghiệp gia tộc, tuy có gốc rễ chắc chắn từ đời cha ông nhưng các công tử nhà giàu cũng không phải hạng tầm thường.

Nhân lúc Vương Cư An phân tâm, Tùng Dung lên tiếng: "Tô Mạt tiến bộ rất nhanh. Cô ấy cũng là một nhân tài, chỉ có điều hiện tại, về mặt thành tích thì đúng là không bằng người khác. Con người tiểu Tào có năng lực thật đấy, nhưng giao tiếp tệ đến mức thường xuyên bị khách hàng khiếu nại. Tôi có ý này, chúng ta đang có một khách hàng lớn đầy tiềm năng, là ông chủ Lý của Trung Thuận. Người này rất khó tính, lắm yêu cầu, đòi hỏi, tâm lý cảnh giác cao. Một nhân viên giàu kinh nghiệm của phòng đã bám lấy ông ta từ lâu nhưng vẫn không thành. Chi bằng để Tô Mạt và tiểu Tào thử sức, vừa có thể giải quyết một khách hàng lớn, tăng thành tích vừa có thể khiến mọi người tâm phục khẩu phục."

Vương Cư An còn đang bận xem tài liệu vừa đưa đến. Anh ta nói: "Chị tính làm thế nào tiện thì làm, chị là lãnh đạo phòng ban, việc của phòng, chị cứ quyết là được, tôi chỉ đưa ra ý kiến tham khảo thôi."

Tùng Dung gật đầu, đang định đứng dậy đi ra ngoài thì Vương Cư An cười, nói với chị ta: "Công ty có mấy quản lý phòng ban đều được giao quyền tự quyết và tự do phát huy năng lực. Nhưng quản lý Tùng là người tôi thấy yên tâm nhất."

Tùng Dung mỉm cười, đi ra ngoài.

Buổi trưa, Tùng Dung lần lượt nói với Tô Mạt và Tào Nhược Thành vụ ông chủ Lý của Trung Thuận, nhân tiện nhắc đến việc thăng chức. Tào Nhược Thành thể hiện sự tự tin như thể đã nắm chắc phần thắng, Tô Mạt lập tức từ chối: "Thôi khỏi, tôi không làm được đâu."

Tùng Dung nhìn cô như nhìn một khúc gỗ: "Cô chỉ thỏa mãn với vị trí nhân viên quèn? Lẽ nào cô không có kế hoạch sự nghiệp lâu dài? Chí tiến thủ của cô biến đâu rồi? Người khác đẩy một bước thì cô đi một bước, không đẩy thì cô đứng im, có khi đẩy, cô cũng chẳng nhúc nhích. Vì vậy tôi mới nói cô giống hệt Mạc Úy Thanh, chỉ một lòng trông chờ đàn ông nuôi mình. Mạc Úy Thanh còn khá, đã vớ được người có tiền lại hào phóng. Còn cô thì sao? Đã lớn tuổi lại không có nhan sắc xuất chúng, còn vác theo con nhỏ, sau này cô định trông mong ai nuôi cô? Cô đúng là vừa nhát gan vừa lười biếng. Dù cô có chịu làm đĩ, cũng chưa chắc có đàn ông bằng lòng chơi cô."

Tô Mạt tức đến mức nghiến răng kèn kẹt. Một lúc sau, cô mới miễn cưỡng lên tiếng: "Dù là chiêu khích tướng thì câu nói của chị cũng rất khó nghe, vì vậy tôi sẽ không cảm ơn chị...Tôi có thể thử xem sao, coi như nể mặt chị."

Tùng Dung cười cười: "Ai cần cô cảm ơn. Cô đã bắt đầu từ nghề bán hàng thì phải rèn luyện lòng can đảm. Không có lòng can đảm, dù cô chuyển nghề khác, cả đời cũng chẳng làm nên trò trống gì. Hơn nữa dù chuyển ngành, mức lương có thể cao hơn ở đây không? Ở đây cô được trích 8% từ doanh số bán hàng. Nếu thăng chức, cô còn được trích thêm 2% của tập thể. Tôi đã lót sẵn đường cho cô rồi, thành hay không hoàn toàn dựa vào bản thân cô."

Điều kiện Tùng Dung đưa ra rất hấp dẫn, có thể giúp cô thanh toán hết khoản tiền trả góp nhà cửa trước thời hạn, bố mẹ cũng không cần băn khoăn về tiền sắm sửa nội thất. Hơn nữa, cô có thể sớm tích lũy một khoản tiền để về hẳn quê nhà, sau đó tìm công việc ổn định, không cần bận tâm tiền nhiều tiền ít, chỉ cần có thời gian ở bên con gái...Mặc dù không có kế hoạch sự nghiệp lâu dài, nhưng trong đầu óc Tô Mạt đã hình dung ra cuộc sống ấm áp, tươi đẹp. Cô không có chí tiến thủ, nhưng cũng không đòi hỏi nhiều.

Bắt gặp vẻ mặt ôn hòa của Tô Mạt, Tùng Dung hạ giọng: "Vị khách hàng họ Lý có rất nhiều tiền. Nếu đàm phán thành công, đơn đặt hàng sẽ rất lớn. Hơn nữa..." Tùng Dung giả bộ vô tình tiết lộ: "Nghe nói ông ta đang đấu thầu một mảnh đất ở phía nam thành phố để phát triển sang lĩnh vực bất động sản. Ông ta muốn nhảy vào đường dây của chồng Mạc Úy Thanh. Cô thử nghĩ xem, nếu cô có thể giải quyết hạng người có tiền này, chiết khấu sẽ không thấp đâu."

Thêm Bình Luận