Lạc Chốn Phù Hoa

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tô Mạt là một cô gái mới 28 tuổi lại bị các thế lực ép buộc cô là vật hiến dâng nhằm thỏa mãn du͙© vọиɠ cho các quan chức cao. Cuộc sống cô trở nên bế tắc, cô không thể chịu đựng thêm nữ …
Xem Thêm

Tô Mạt nghe cô bé nói vậy, bao nỗi mệt nhọc của một ngày tan biến không ít.

Chung Thanh lại nói: "Trước đây em ở nhà, chị gái em nhìn em không thuận mắt, bố mẹ cằn nhằn suốt ngày. Ba cái miệng chõ vào người em, bây giờ cuối cùng em đã có thể tự do thoải mái rồi."

Tô Mạt trêu cô: "Ai bảo em bé nhất nhà. Sống ở đây, em phải nỗ lực học tập mới được. Nếu thành tích sa sút, nhất định cậu mợ sẽ đón em về nhà."

"Về phương diện học hành, chắc chắn em không có vấn đề." Chung Thanh chợt nhớ ra điều gì đó, nói với Tô Mạt: "Một bạn học cuối tuần hẹn em đi chơi nhưng em không nhận lời, vì em chẳng hứng thú." Cô ngừng lại rồi nói tiếp: "Bạn đó thời cấp hai ngồi cùng bàn với em, thành tích của cậu ấy trước kia còn tốt hơn em. Cậu ấy chơi piano rất hay, sau đó vào một trường trung học âm nhạc rồi có bạn trai, cậu ấy hoàn toàn thay đổi. Nghe nói bạn trai cậu ấy rất giàu có, hình như lớn hơn cậu ấy mười mấy tuổi. Cậu ấy nói cậu ấy thuộc dạng thích các ông chú..."

Nghe đến đây, Tô Mạt đột nhiên nhớ tới mấy trò nhố nhăng của Thượng Thuần, cô nói ngay: "Thanh Thanh, em là cô bé thông minh, chắc em biết loại người nào có thể tiếp xúc, loại nào nên tránh càng xa càng tốt. Chị tin em hiểu rõ đạo lý nên chị không nói nhiều. Cô bạn học gì đó của em, sau này em đừng qua lại với nó."

Chung Thanh không ngờ chị họ nghiêm túc như vậy, gương mặt cô lộ vẻ ngạc nhiên, cô thè lưỡi: "Em biết rồi, bà chị." Cô bé đang ở độ tuổi trưởng thành, thân hình cao gần một mét bảy, còn cao hơn Tô Mạt hai ba xen ti mét. Trông cô mảnh mai duyên dáng, đã lộ dáng vẻ của người lớn, chỉ là gương mặt vẫn còn non nớt.

Thời kỳ thanh xuân là một cột mốc quan trọng trong cuộc đời. Bọn trẻ mới bước vào quá trình trưởng thành nhưng lại không hiểu gì về thế sự, đặc biệt là con gái, nên càng không thể để xảy ra sai sót. Tô Mạt đột nhiên cảm thấy trách nhiệm đè nặng lên đôi vai cô. Tuy cô không nói ra miệng nhưng lòng thầm nhủ cần lưu tâm đến Chung Thanh.

Trong giờ làm việc, Tô Mạt vẫn vương vấn chuyện của Chung Thanh. Cô hơi ảo não, nghĩ lúc trước tự dưng dễ dàng nhận trách nhiệm, bây giờ dù muốn để em gái về nhà cho bố mẹ quản lý, cô cũng không tìm ra lý do hợp lý. Làm không khéo, trong lòng cậu mợ có khúc mắc cũng không biết chừng.

Tô Mạt còn đang nghĩ vẩn vơ, thư ký của Tùng Dung chạy đến gõ bàn làm việc của cô. Sắc mặt của cô thư ký rất căng thẳng: "Chị Tô, lúc nãy em kêu chị mà chẳng thấy chị trả lời. Sếp tổng đến rồi, chúng ta cần báo cáo kết quả kinh doanh tháng này, đồng thời có mấy văn kiện cần sếp ký tên."

Tô Mạt: "Tùng Dung đâu rồi, cô mau bảo chị ấy đi đi!"

Cô thư ký sốt ruột: "Giám đốc Tùng mà ở công ty, em cần chị nhắc nhở sao? Chị ấy đi bệnh viện, con trai chị ấy bị viêm ruột thừa..."

Tô Mạt ngẫm nghĩ: "Cô đưa lên đi."

Cô thư ký do dự: "Em cũng muốn, ai chẳng thích ngắm đàn ông đẹp trai ở cự ly gần. Tuy nhiên, em không đủ cấp bậc, sếp tổng lại ghét nhất nhân viên tự động chạy đến văn phòng của sếp...Hơn nữa, những con số trong báo cáo em không rõ lắm, để sếp nổi nóng thì không hay mấy. Sếp không muốn thấy nhân viên mù mờ, hỏi gì cũng không biết. Nếu đổi lại là tiểu Vương tổng trước kia, em còn có thể đi gặp, nhưng vị này..." Cô ta xua tay: "Em thật sự không dám đυ.ng vào."

Tô Mạt nói: "Tôi cũng không đủ cấp bậc, bảo Đại Lưu đi đi!"

Đại Lưu nằm bò trên mặt bàn của anh ta, trả lời: "Người đẹp, nếu cô không đủ cấp bậc thì chúng tôi càng không. Những việc như thế này đừng tìm tôi. Lần trước sếp tổng mới chỉ nói với tôi vài câu, buổi tối hôm đó tôi nằm mơ đi thi đại học, gặp phải đề bài khó không biết làm, sốt ruột đến mức tôi suýt tè ra quần."

Cô thư ký ôm miệng cười: "Gì thế? Anh phải cố nhịn chứ..." Nghe tiếng chuông điện thoại trong văn phòng Tùng Dung, cô ta vội nhét tài liệu vào tay Tô Mạt, khẩn cầu: "Nhờ chị cả đấy, có gì tối nay em mời chị ăn cơm."

Tô Mạt không có cách nào từ chối, đành cầm tập tài liệu đi lên tầng trên, trong lòng cô rất buồn bực. Lê bước chầm chậm rồi cũng lên tới nơi, thấy mấy người thư ký và trợ lý của Vương Cư An đang làm việc ở bên ngoài, cửa văn phòng khép chặt, trong lòng cô hơi căng thẳng.

Thư ký của Vương Cư An hỏi rõ tình hình rồi mở cửa cho Tô Mạt. Trước đó, Tô Mạt định đưa tài liệu cho thư ký rồi bỏ đi, nhưng bây giờ cô chỉ có thể đi vào bên trong. Cô không chào hỏi người ở trong phòng, cũng không bận tâm đến cánh cửa ở sau lưng, để mặc nó mở toang.

Vương Cư An đang ngồi bên bàn làm việc xem tài liệu. Nghe tiếng bước chân, anh nhướng mắt nhìn, sau đó lại tiếp tục cúi đầu. Ba giây sau, anh đột nhiên ngẩng đầu. Anh dường như hơi ngớ ra khi thấy Tô Mạt, mở miệng hỏi: "Giám đốc của các cô đâu rồi?"

Tô Mạt nhìn chằm chằm cây bút ký tên nằm trên bàn: "Con trai giám đốc Tùng bị viêm ruột thừa, chị ấy phải đi bệnh viện."

Vương Cư An "ờ" một tiếng rồi im lặng. Tô Mạt càng không muốn mở miệng, cô đang định trình tài liệu, đột nhiên nghe đối phương cất giọng nhàn nhạt: "Ngồi đi!"

Trong lòng Tô Mạt rất khẩn trương. Cô bỏ qua chiếc ghế trước bàn làm việc của Vương Cư An, ngồi xuống ghế sofa gần cửa ra vào.

Vương Cư An đặt tài liệu trong tay xuống bàn: "Cô ngồi xa như vậy làm gì?"

Không biết có phải do ngữ khí của đối phương có ý vị cười nhạo, Tô Mạt càng cảm thấy mất tự nhiên, cô nhất thời ngồi cũng dở đứng cũng dở.

Vương Cư An nhìn Tô Mạt chăm chú, anh đổi câu vừa rồi thành cách nói khác: "Hay là cô quen tránh xa cấp trên khi báo cáo công việc?" Lúc thốt ra câu này, Vương Cư An thậm chí làm động tác tay phác họa khoảng cách rất tùy ý.

Tô Mạt cho rằng Vương Cư An chỉ nói nửa câu, anh cố ý che giấu nửa sau câu đó. Anh nhất định chẳng cần lo ngại, lại biết cô không có cách nào khác nên muốn xem trò cười. Hơn nữa, anh còn thản nhiên coi đây là một trò tiêu khiển. Từ đáy lòng Tô Mạt nổi lên cơn phẫn nộ mãnh liệt nhưng không thể bùng phát.

Cô đứng dậy đi về bàn làm việc. Còn cách một đoạn, Vương Cư An lên tiếng: "Phiền cô đóng cửa ra vào, xin cám ơn."

Tô Mạt dừng bước, quay lại khép cửa phòng.

Vương Cư An lại nói tiếp: "Bảo thư ký Lâm mang cà phê vào đây."

Tô Mạt lại một lần nữa quay người, làm theo lời dặn của anh, đồng thời cô cũng nhớ đóng cửa. Sau đó, cô mới đặt tài liệu lên bàn làm việc của sếp tổng.

Vương Cư An chậm rãi lật giở tài liệu, cả căn phòng vô cùng tĩnh mịch. Trong lòng Tô Mạt thấp thỏm không yên, cô cố gắng đè nén tâm trạng hỗn loạn, suy đoán một số nội dung và câu hỏi đối phương có thể đưa ra, để đề phòng đối phương gây khó dễ cho bản thân.

Không nằm ngoài dự kiến của Tô Mạt, Vương Cư An nhanh chóng đưa ra vài nghi vấn, nội dung có tính chuyên sâu. Tô Mạt miễn cưỡng ứng phó. Ai ngờ cuối cùng, hai người vẫn bị vướng mắc ở chỉ tiêu bán hàng của quý sau.

Vương Cư An tỏ ra không hài lòng về kế hoạch Tùng Dung đưa ra.

Tô Mạt biết thói quen của Tùng Dung. Để giám bớt áp lực bán hàng, chị thường đưa ra chỉ tiêu thấp, chơi trò con số với lãnh đạo. Nhưng bản kế hoạch đã trình lên sếp tổng, Tô Mạt chỉ có thể nhấn mạnh, bộ phận của cô đã nghiêm túc tính toán chỉ tiêu này. Cô cần ngậm chặt miệng, bằng không sẽ khó ăn nói với Tùng Dung.

Vương Cư An cười cười: "Các cô đã tính toán, tôi cũng từng tính toán, cô tưởng tôi nuôi không đám người ở ngoài kia chắc? Đây không phải phê phán các cô, mà tôi chỉ nhắc nhở các cô nâng cao doanh số. Cách làm của Tùng Dung đã lỗi thời, hơn nữa rất không hợp lý. Tôi có thể nói rõ với các cô, nếu quý sau các cô làm ít, sang năm các cô sẽ càng có áp lực lớn. Tại sao ư? Bởi vì tỷ lệ tăng trưởng nâng cao chứng tỏ năm nay làm nhiều, doanh số tiêu thụ của năm sau sẽ tăng. Còn nếu tỷ lệ tăng trưởng giảm sút..."

Tô Mạt gần như bị anh thuyết phục, cô vội mở miệng: "Đợi khi nào giám đốc Tùng đi làm, tôi sẽ nói rõ với chị ấy...ý của anh."

Thêm Bình Luận