Lạc Chốn Phù Hoa

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tô Mạt là một cô gái mới 28 tuổi lại bị các thế lực ép buộc cô là vật hiến dâng nhằm thỏa mãn du͙© vọиɠ cho các quan chức cao. Cuộc sống cô trở nên bế tắc, cô không thể chịu đựng thêm nữ …
Xem Thêm

Vương Cư An cất giọng lạnh lùng: "Nhờ phúc của chú, hôm nay tôi phải ứng phó giới truyền thông suốt một ngày."

Vương Tư Nguy ho khan một tiếng, thần sắc mất tự nhiên: "Em cũng hết cách. Ông chủ của nhà xưởng đó dễ nói chuyện, em còn tưởng vụ này không khó giải quyết. Ai ngờ vợ ông ta há miệng to như sư tử, rõ ràng là hành vi lừa đảo mà."

Vương Cư An nheo mắt nhả khói thuốc: "Vì vậy chú cho người đến dỡ nhà xưởng của họ?"

Vương Tư Nguy dè dặt đứng một bên, nói nhỏ: "Tụi nó hành động vào nửa đêm, bọn họ cũng không biết là ai làm, lại không có bằng chứng, chắc không sao...Nếu không anh nói đi, chúng ta phải làm thế nào bây giờ...sẽ không có chuyện gì đấy chứ?"

Vương Cư An liếc anh ta một cái: "Chú sợ rồi à? Sao lúc bày trò, chú không biết sợ? Chú đúng là ngu xuẩn, làm việc chẳng có đầu óc, xong rồi mới sợ hãi thì giải quyết được vấn đề gì?" Anh tắt đầu thuốc: "Dỡ rồi thì thôi. Lẽ nào bắt chú xây lại cho bọn họ? Chỉ cần không có người chết, tất cả chẳng là gì cả."

Vương Tư Nguy thở phào nhẹ nhõm, gật đầu: "Vâng, em cũng cảm thấy đây không phải chuyện to tát. Hơn nữa đám người đó là do Thượng Thuần liên hệ giúp."

"Chú không cho tay đó lợi lộc, người ta chịu giúp chú?"

Vương Tư Nguy cười hì hì: "Làm gì có chuyện không cho..."

Vương Cư An lắc đầu: "Công tác vỗ về không được qua loa đại khái, phải bày tỏ sự đồng tình với người ta, nhưng không được đưa nhiều tiền hơn mức quy định. Nếu chú bỏ nhiều tiền, bọn họ sẽ tưởng chú chột dạ, càng được nước lấn tới. Một số việc có thể để Thượng Thuần tham dự, dù sao anh ta cũng có ô dù mạnh, lại thích thể diện, lãnh đạo ở trên chắc chắn sẽ giải quyết đâu vào đấy. Giới truyền thông cũng không đáng e ngại, con người chết vì đồng tiền, cho đám phóng viên ít tiền, coi như bọn họ quảng cáo giúp. Những việc còn lại chú tự xử lý, đừng bắt tôi suốt ngày đi chùi đít cho chú...Mau biến đi!"

Vương Tư Nguy vâng dạ, lập tức rút ra ngoài.

Nghe cuộc trò chuyện của hai anh em, Châu Viễn Sơn định bỏ về. Nhưng tình cờ gặp Vương Tư Nguy đi ra ngoài, anh ta không tiện cứ thế bỏ đi, ít nhất cũng phải chào hỏi người ở bên trong một tiếng. Thế là anh ta thản nhiên đi vào phòng nghỉ.

Vương Cư An tựa người vào thành ghế sofa hút thuốc, trầm ngâm suy nghĩ. Nghe tiếng bước chân, anh nhướng mắt nói: "Dạy mãi cũng không tỉnh ngộ. Mẹ nó, mệt thế không biết."

Châu Viễn Sơn ngập ngừng vài giây, chỉ tay lên trần nhà, đồng thời mở miệng: "Anh vừa vặn ngồi ngay dưới xà nhà, xà nhà ép tim, đương nhiên mệt rồi."

Vương Cư An nghe xong, bất giác phì cười.

2.

Tô Mạt đột nhiên cảm thấy cô không hiểu chút gì về Chung Thanh.

Cô lặng lẽ quan sát mấy ngày liền, biểu hiện của Chung Thanh đặc biệt bình tĩnh, học hành và nghỉ ngơi như bình thường, tâm trạng không hề xao động. Tất cả những điều này khiến Tô Mạt không khỏi bất an. Cô thuộc loại người không quen phân tích bằng lý trí, nhưng loại người này thường được ông trời ban cho trực giác khá chuẩn xác.

Tô Mạt càng dành nhiều tinh lực chăm sóc em họ. Hầu như mỗi ngày cô đều đưa Chung Thanh đi học, nhìn em gái đi vào lớp mới yên tâm. Buổi tối cô cũng cố gắng về sớm, nấu cơm xong xuôi, cô ra cổng khu chung cư chờ đợi. Nếu thời gian còn sớm, cô sẽ đi bộ đến trường, đón Chung Thanh về nhà. Nếu buổi tối Chung Thanh về muộn, cô sẽ lập tức gọi điện thoại. Nhiều lần như vậy, Chung Thanh tỏ ra bực dọc. Qua sóng điện thoại, Tô Mạt nghe ra sự khó chịu của em gái. Thế là cô lại bắt đầu tự trách, cho rằng bản thân quá khẩn trương, ngược lại tạo áp lực cho em gái, đồng thời luôn nhắc nhở em gái về biến cố của gia đình.

Tô Mạt nỗ lực thuyết phục bản thân tin tưởng đối phương. Cô phải chạy đi chạy lại giữa nhà, công ty và bệnh viện nên vô cùng mệt mỏi, khó tránh khỏi tình trạng lơ là Chung Thanh.

Lúc nhà trường gọi điện cho ông Chung, Tô Mạt cũng đang ở bệnh viện. Cô chủ nhiệm cho biết, gần đây Chung Thanh thường vắng mặt tại các tiết tự học buổi tối, có phải gia đình xảy ra chuyện gì ảnh hưởng đến cô bé?

Tô Mạt giật mình kinh ngạc, bởi Chung Thanh vẫn đi học đều đều, về mặt thời gian chẳng có gì khác thường. Cô vội vàng về nhà, tìm Chung Thanh hỏi cho rõ ràng. Trên đường đi, Tô Mạt viện các lý do biện hộ cho em gái. Có lẽ vì lo lắng sinh hoạt phí của gia đình nên Chung Thanh đi làm thuê? Hoặc giả em gái chê nội dung bài giảng của thầy giáo nên đi thư viện đọc sách...Tô Mạt cho rằng, Chung Thanh là người bất cứ chuyện gì cũng giấu trong lòng, bề ngoài luôn tỏ ra thờ ơ. Nhưng trên thực tế, cô bé hy vọng có thể chia sẻ gánh nặng với gia đình, cùng người nhà vượt qua cửa ải khó khăn. Tô Mạt dùng kinh nghiệm của bản thân khuyên nhủ Chung Thanh, với mục đích xóa bỏ nỗi lo không cần thiết trong lòng em gái.

Đến khi Tô Mạt nói xong, Chung Thanh quả nhiên đáp: "Tốc độ giảng bài của thầy giáo quá chậm, thà em đi thư viện đọc sách, như vậy càng tiết kiệm thời gian hơn." Thấy em gái rút bài thi có điểm số rất cao từ cặp sách, dù ngoài miệng Tô Mạt vẫn nhắc nhở đừng kiêu ngạo tự mãn nhưng trong lòng cô cảm thấy được an ủi không ít. Tô Mạt dặn em gái gọi điện thoại về nhà báo tin, để cậu mợ yên tâm.

Sau một phen hú vía, cuộc sống trở lại bình thường.

Chung Minh không ngừng bôn ba khắp nơi để đòi công bằng nhưng đi đến đâu cũng đυ.ng phải "bức tường cứng". Cuối cùng chẳng còn cách nào khác, ông Chung đành ký hợp đồng bồi thường với công ty xây dựng, đồng thời phải dọn khỏi nơi ở trước đó. Thời gian trước, ông Chung vốn có ý định làm lại từ đầu, nhưng sau "cú ngã" vừa rồi, ông vẫn chưa gượng dậy nổi. Người nhà không nỡ ép ông, chỉ còn cách ăn vào vốn, đợi vết thương của ông lành hẳn rồi tính kế lâu dài.

Buổi tối, nghĩ đến chuyện nhà cậu nên Tô Mạt ngủ không ngon giấc. Ban đêm nửa mê nửa tỉnh, cũng không rõ là hiện thực hay đang trong giấc mộng, cô mơ hồ cảm thấy cửa phòng trong mở ra, ánh đèn chiếu vào sofa giường ở phòng khách mà cô đang nằm, hắt lên mặt cô. Tiếp theo, Tô Mạt lại nghe thấy có người đẩy cửa nhà vệ sinh, cô đột nhiên giật mình tỉnh giấc.

Nhờ ánh sáng tỏa ra từ phòng trong, Tô Mạt nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn hai giờ sáng. Cô lại dõi mắt về cửa nhà vệ sinh đang khép hờ, bên trong hình như có động tĩnh. Tô Mạt khoác áo đứng dậy, định đi đến nhà vệ sinh dặn Chung Thanh ngủ sớm. Ai ngờ Tô Mạt hình như nghe thấy tiếng khóc ở bên trong, cô hốt hoảng đẩy cửa đi vào.

Vòi nước ở bồn rửa mặt mở hết cỡ, nước chảy ào ào. Chung Thanh không khóc, cô bé đang cúi thấp người xuống bồn rửa mặt nôn ọe. Tô Mạt tiến lại gần vỗ lưng em gái. Chung Thanh vừa nôn vừa nói: "Chị, món cá buổi tối không tươi nên em bị đau bụng."

Đầu óc Tô Mạt hơi mơ hồ. Cô nghĩ buổi chiều cô mới mua con cá đó, rõ ràng lúc cô vớt từ dưới nước, nó vẫn còn sống nguyên, cô mới đưa cho người bán hàng làm sạch, làm sao có chuyện không tươi? Hơn nữa dù cá bị bỏ thuốc, cô ăn cũng có việc gì đâu?

Tô Mạt vội vàng đi lấy nước và thuốc chống nôn. Chung Thanh vẫn nôn ọe không ngừng. Lúc này, cô bé chỉ nôn ra nước, tiếp đó là mật xanh mật vàng, cuối cùng chẳng còn gì cả, cô bé chảy nước mắt nôn khan.

Đầu óc Tô Mạt vụt qua một ý nghĩ nào đó, khiến cô vô cùng sợ hãi. Đến khi hiểu ra vấn đề, hai chân Tô Mạt mềm nhũn. Cô đứng như trời trồng ở đó.

Chung Thanh cảm thấy dễ chịu hơn một chút, ngẩng đầu nhìn Tô Mạt. Gương mặt cô bé nhợt nhạt, chóp mũi đỏ ửng, đôi mắt đờ đẫn vô hồn.

Tô Mạt mở miệng một cách khó nhọc: "Thanh Thanh...có phải em...có phải em đã làm chuyện gì?"

Chung Thanh trợn mắt nhìn Tô Mạt. Hai người nhất thời im lặng.

Trong lòng Tô Mạt thấp thỏm bất an: "Em hãy nói thật cho chị biết, có phải em cùng đàn ông...làm chuyện đó..."

Sắc mặt Chung Thanh hơi kỳ lạ, nhưng cô bé không nói một lời nào, chỉ lấy khăn mặt lau sạch miệng rồi đi về phòng, tắt đèn lên giường, trùm chăn kín mít. Tô Mạt đi theo sau, cô lại bật đèn sáng, tiến lại gần kéo chăn em gái, lặp lại câu hỏi, nhưng Chung Thanh vẫn lặng thinh.

Thêm Bình Luận