Lạc Chốn Phù Hoa

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tô Mạt là một cô gái mới 28 tuổi lại bị các thế lực ép buộc cô là vật hiến dâng nhằm thỏa mãn du͙© vọиɠ cho các quan chức cao. Cuộc sống cô trở nên bế tắc, cô không thể chịu đựng thêm nữ …
Xem Thêm

Cây cọ ở bên đường đổ bóng dài dưới ánh nắng, lá cây trông có vẻ nặng nề và xanh mướt. Hàng cây trải dài dọc lối đi tới tận cửa khách sạn. Phía xa xa là dải núi xanh biếc, tầm nhìn tương đối bát ngát, chỉ là nhiệt độ cao hơn trong nội thành. Tô Mạt đứng dưới bóng cây một lúc cũng không nhìn thấy Vương Á Nam và xe ô tô của bà. Thậm chí cô cũng không gặp các thành viên hội đồng quản trị khác.

Hội nghị kéo dài trong hai ngày, hoạt động huấn luyện chiếm tới một ngày rưỡi. Buổi sáng ngày thứ nhất do Phó Lệ Lợi và lãnh đạo các phòng ban tự lo liệu. Mọi người ở đại sảnh uống trà nghỉ ngơi, đưa ra kiến nghị về phương hướng phát triển của công ty trong tương lai. Lãnh đạo công ty không có mặt, đám nhân viên liền phát huy tinh thần đùa giỡn. Có người nói, đề nghị tiền thưởng cuối năm ít nhất bằng nửa năm tiền lương như công ty ô tô nào đó. Có người nói, bộ phận nghiên cứu sáng chế đều là hòa thượng, cần tuyển thêm hai cô gái vào điều tiết không khí. Có đồng nghiệp nữ mạnh dạn đề nghị, cơ chế phần thưởng của hội nghị mở rộng không thể qua loa, nên đặt ra giải đặc biệt, phần thưởng là một bữa ăn riêng với Vương tổng, làm vậy sẽ càng cổ vũ tinh thần mọi người.

Mọi người vừa nghe vừa tán thưởng. Phó Lệ Lợi viết hết đề nghị dính lên tấm bảng trắng, cười nói đợi khi nào lãnh đạo đến, nhất định sẽ báo cáo trung thực. Buổi sáng trôi qua trong không khí thoải mái. Buổi chiều, hoạt động huấn luyện mới chính thức bắt đầu. Công ty huấn luyện đã sớm dàn dựng sẵn, treo mấy sợi dây thừng. Đầu tiên là hoạt động cá nhân, tụt dây từ tầng cao xuống đất. Hoạt động này chia thành hai cấp bậc, cá nhân có thể lựa chọn, một là leo từ độ cao ba tầng, hai là từ độ cao mười tầng xuống đất. Tầng mười khách sạn vừa vặn có một ban công lộ thiên để ngắm phong cảnh. Tô Mạt ngẩng đầu quan sát, mặt trời phản chiếu trên lan can ban công tạo thành ánh sáng trắng chói mắt.

Trong khi mọi người đổ xô đi xếp hàng bên ba tầng, người tham gia tụt dây từ tầng mười xuống đất chỉ đếm trên một bàn tay. Phòng hành chính và nhân sự đông nhân viên nữ, văn phòng tổng giám đốc có hai đàn ông, nhưng đáng tiếc đều là loại thể chất yếu ớt. Vì vậy, phần lớn nhân viên của ba bộ phận đều đứng ngoài xem trò vui.

Giám đốc phòng hành chính thấy vậy liền bảo hai nhân viên trẻ tuổi tham gia tụt dây ba tầng. Phó Lệ Lợi không chịu thua kém, liền đi thuyết phục một vòng, hai nhân viên nam miễn cưỡng nói sẽ thử xem sao. Phó Lệ Lợi muốn áp chế đối phương, lại động viên các nhân viên nữ dưới trướng chị ta: “Các cô có nhìn thấy chiếc xe ô tô vừa đi vào không? Lãnh đạo đã đến rồi đấy, các cô hãy biểu hiện cho tốt, lấy chút thể diện cho phòng chúng ta.”

Chị ta vừa dứt lời, Vương Cư An đã xuống xe ô tô tiến lại gần. Bên cạnh anh là Châu Viễn Sơn và hai vị cổ đông. Vương Cư An và Châu Viễn Sơn đều mặc quần dài thể thao và áo ngắn tay. Hai người đàn ông có chiều cao tương đương, đều có khí chất riêng biệt. Khi họ đứng cùng nhau nổi bật cả một vùng.

Hai vị cổ đông lớn tuổi, chỉ ngồi dưới bóng mát xem trò náo nhiệt. Châu Viễn Sơn vừa đến liền có người kéo anh đi cổ vũ cho phòng nhân sự. Anh vốn có tính cách ôn hòa nên nhận lời ngay. Ở bên này, phó giám đốc bộ phận tiêu thụ Triệu Tường Khánh đưa cho Vương Cư An một lon bia, anh cầm lấy, ngẩng đầu uống hai hớp rồi khoanh tay quan sát đám đông ở trước tòa nhà. Tiếng ồn ào náo nhiệt lập tức lắng xuống, một số nhân viên định lười biếng cũng trở nên nghiêm chỉnh trước mặt sếp tổng.

Triệu Tường Khánh cầm chai bia đưa lên miệng, anh ta đột nhiên ngoảnh đầu về phía ban công trên tầng mười, cất giọng ngạc nhiên: “Ôi giời, cô gái của phòng ban nào thế kia, dũng mãnh thật đấy.”

Mấy người đều ngoảnh mặt về bên đó, nhìn thấy một cô gái trẻ đang đu sợi dây thừng tụt từ tầng mười xuống dưới. Động tác của cô thành thạo và bình ổn. Cô có thân hình mảnh mai, buộc tóc đuôi gà, mặc quần short màu kaki và áo phông trắng, để lộ cặp đùi thon thả.

Dưới ánh nắng rực rỡ, Vương Cư An cảm thấy có người còn chói mắt hơn cả lan can trên ban công. Anh cầm lon bia uống một ngụm, không lên tiếng.

Đến khi hình bóng đó ngày càng xuống thấp, mọi người đều quan sát kỹ lưỡng. Phó Lệ Lợi cười: “Triệu tổng, đó là người của phòng chúng tôi. Thế nào, thân thủ không kém Tiểu Lý phòng anh đấy chứ?”

Triệu Tường Khánh tích cực phối hợp, để lộ thần sắc kinh ngạc: “Hóa ra là người của chủ nhiệm Phó, thảo nào khá thế, không thua kém phái mày râu một chút nào.”

Phó Lệ Lợi rất hưởng thụ câu nói này. Chị ta đang định mở miệng, người xung quanh đột nhiên ồ lên một tiếng. Chị ta nhướng mắt nhìn, thấy cô gái đang treo lơ lửng trên tòa nhà dường như không cẩn thận đυ.ng vào bờ tường. Sau đó, cả người lẫn sợi dây đều lắc lư dữ dội.

Tô Mạt biết bản thân hơi vội vàng. Trước đó, cô đã để ý đến thành tích của Tiểu Lý ở bộ phận tiêu thụ, anh ta từ tầng mười tụt xuống mất bốn mươi mốt giây. Tô Mạt sốt ruột nên nhất thời buông lỏng sợi dây thừng, khiến cả người trượt xuống rất nhanh. Nhưng do giữ thăng bằng không tốt, đầu gối cô đập vào bờ tường. Mặc dù có miếng bảo hộ đầu gối nhưng Tô Mạt vẫn đau đến mức đầu óc choáng váng. Cô không dám nhìn xuống dưới, nhanh chóng điều chỉnh lại tư thế, giảm chậm tốc độ buông lỏng sợi dây. Cho đến khi chạm chân xuống mặt đất, tim Tô Mạt phảng phất mới quay về vị trí cũ, chỉ là hai chân cô vẫn run lẩy bẩy.

Huấn luyện viên ở bên cạnh cất cao giọng đọc kết quả: ba mươi chín giây.

Tô Mạt không khỏI kinh ngạc. Chợt thấy huấn luyện viên nháy mắt với cô, tâm trạng căng thẳng hoàn toàn tan biến, cô bất giác nở nụ cười rạng rỡ với anh ta. Tô Mạt cảm thấy may mắn là lần này không có tiết mục leo núi. Cô mới chỉ học kỹ thuật cơ bản, nếu bắt cô leo vách núi, chắc chắn không phải là đối thủ của người ta.

Vừa cởi thiết bị trên người, liền có hai đồng nghiệp nữ đi tới đỡ Tô Mạt. Tô Mạt không khỏi bất ngờ trước thái độ của bọn họ, vội vàng cám ơn, nói chỉ là vết bầm nhỏ. Mượn cớ nghỉ ngơi, cô đảo mắt tứ phía, nhưng vẫn không nhìn thấy Vương Á Nam.

Tiếp theo là tiết mục bắn cung. Tô Mạt thử cầm cung tên, phát hiện trọng lượng không nhẹ. Cô thử kéo cánh cung nhưng không kéo nổi, mũi tên nhẹ nhàng bay đi, rơi xuống giữa đường. Bên cạnh có người cười nói: “Cô đừng chỉ sử dụng lực ở cánh tay, hai vai cũng phải gắng sức.” Châu Viễn Sơn vừa nói vừa nhặt một mũi tên đặt vào cánh cung. Anh ta giương cung tên lên cao, nhẹ nhàng buông tay, mũi tên bay vυ"t đi, bắn trúng hồng tâm.

Tô Mạt làm theo cách chỉ dẫn của anh ta, lập tức có hiệu quả, mũi tên tiến gần tấm bia một chút. Tô Mạt nhìn sang bên cạnh, đồng nghiệp nam phát huy không tồi, bọn họ tựa hồ có khả năng bẩm sinh, không ít người giương cung tên bắn trúng hồng tâm. Thấy Tô Mạt lộ vẻ thất vọng, Châu Viễn Sơn an ủi: “Không sao đâu, con người chẳng ai hoàn hảo. Tôi bắn cung giỏi hơn cô, nhưng cô tụt dây khá hơn tôi. Tôi mắc bệnh sợ độ cao, chỉ dám từ tầng ba leo xuống.”

Tô Mạt nghĩ thầm, may mà sở thích của Vương Á Nam không phải là trò bắn cung, bằng không cho dù cô tập luyện chết đi sống lại, cũng chưa chắc đạt thứ hạng cao. Đương nhiên dù cô đạt thứ hạng cao, bà ta cũng chưa chắc chứng kiến, bà ta có chứng kiến cũng chưa chắc để ý. Vì vậy mới nói, muốn đi đường tắt cần xem vận may. Nếu gặp may chỉ cần cắm đại cành liễu xuống đất, liễu cũng mọc um tùm. Không có vận may thì dù cố ý cắt tỉa, hoa cũng không nở. Tô Mạt nở nụ cười tự giễu, mở miệng hỏi: “Luật sư Châu, năm nào anh cũng tham gia hoạt động này à?”

Châu Viễn Sơn cười cười: “Cũng không hẳn, tuy nhiên năm ngoái tôi có đến xem trò náo nhiệt.”

“Năm ngoái kỹ sư Vương cũng đến? Năm nay chẳng thấy bà ấy đâu cả.”

Châu Viễn Sơn ngẫm nghĩ: “Năm ngoái hình như bà ấy đến đây. Năm nay tôi không rõ bà ấy có đến hay không?"

Tô Mạt lập tức chuyển đề tài khác: “Năm ngoái hình như cũng có tiết mục bắn cung. Anh có biết ai đoạt giải nhất không?”

Châu Viễn Sơn cười: “Là ông chủ các cô chứ còn ai nữa. Anh ấy thích trò này, cả trò đĩa bay và bắn súng nữa. Bình thường anh ấy hay luyện tập.” Anh ta đưa mắt tìm kiếm, thấy Vương Cư An đang cùng hai vị cổ đông ngồi dưới bóng cây trò chuyện. Châu Viễn Sơn trả lời: “Theo tôi thấy, hôm nay anh ấy không có hứng thú.”

Thêm Bình Luận