Lạc Chốn Phù Hoa

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tô Mạt là một cô gái mới 28 tuổi lại bị các thế lực ép buộc cô là vật hiến dâng nhằm thỏa mãn du͙© vọиɠ cho các quan chức cao. Cuộc sống cô trở nên bế tắc, cô không thể chịu đựng thêm nữ …
Xem Thêm

Không biết bao lâu sau, bên tai Tô Mạt lờ mờ có tiếng nói chuyện. Toàn thân cô lạnh toát nhưng cô không thể mở mắt. Có người vỗ lên mặt cô, Tô Mạt nghĩ thầm: “Ai thế? Tại sao lại đánh mình? Có người vào nhà mình, lẽ nào là kẻ trộm?”

Tô Mạt cố gắng mở mắt, nhưng hai mí mắt như bị dán keo. Cô nghĩ tiếp: “Lạ thật đấy, tại sao mặt không đau mà đầu đau thế? Cô giơ tay định sờ đầu nhưng cổ tay bị giữ chặt. Tô Mạt giật mình, thần trí tỉnh táo thêm mấy phần, cô lập tức cảm thấy vô cùng đau buốt. Người bên cạnh lên tiếng: “Cháu đừng động đậy, đầu cháu bị chảy máu rồi kia kìa. Sao cháu lại nằm ở đây?”

Tô Mạt nhận ra tiếng ông già nhà kế bên. Tiếp theo là giọng nói của bà vợ ông ta: “Hình như con bé nằm ở đây cả đêm, sao lại say đến nông nỗi này? Dù gặp chuyện phiền não cũng không thể ra ngoài uống rượu. May mà ngất xỉu trước cửa nhà mình, nếu nằm ngoài đường phố thì phải làm sao?”

Ông già lại mở miệng: “Đúng vậy, dù thế nào cũng không thể chà đạp bản thân.” Ông hỏi: “Cháu có đứng dậy được không? Cháu cần phải đi bệnh viện kiểm tra.”

Tô Mạt miễn cưỡng mở mắt, liền nhìn thấy hai ông bà già mặc đồ thể thao đứng bên cạnh cô. Cô lại đưa mắt về phía cửa sổ, trời đã tờ mờ sáng. Đầu óc cô trống rỗng, mãi vẫn không thể định thần.

Bà già lắc tay trước mắt Tô Mạt: “Cháu không sao đấy chứ?”

Toàn thân Tô Mạt đau nhức vô cùng. Cô vội bám lan can ở bên cạnh ngồi dậy. Hai ông bà già giơ tay đỡ cô, đưa cô đi đến cửa nhà. Lúc này Tô Mạt mới lên tiếng cám ơn ông bà, nói muốn vào nhà nghỉ ngơi một lúc. Cô soi gương trong nhà vệ sinh, bắt gặp gương mặt nhợt nhạt, trán bị rách một miếng, máu chảy nhày nhụa. Tô Mạt gột rửa sạch sẽ vết máu trên mặt, thay quần áo rồi đi bệnh viện.

Khi cô mở cửa, ông bà già nhà hàng xóm vẫn đợi ở bên ngoài, họ kiên quyết đưa cô đi bệnh viện. Tô Mạt không thể từ chối đành để bọn họ đi cùng. Bác sỹ bảo cần khâu vài mũi, may mà vết thương tương đối nhỏ nên không cần cắt tóc ở vùng trán. Tô Mạt nằm trên giường bệnh thẫn thờ.

Điện thoại trong túi xách đổ chuông, Tô Mạt lấy ra nghe. Tùng Dung ở đầu kia nói tối nay phải tiếp khách, nhờ Tô Mạt đi đón con trai.

Tô Mạt kể lại tình trạng của mình, Tùng Dung hỏi cô: “Sắp đến giờ làm việc, cô đã gọi điện tới công ty xin nghỉ chưa?”

Tô Mạt nói lát nữa sẽ gọi, Tùng Dung nói: “Cô đừng gọi nữa, để tôi gọi giúp cô. Đây là tai nạn lao động, không thể để bị thương vô ích.” Chị ta lại hỏi tiếp: “Tối qua hai bên đã ký hợp đồng chưa?”

Tô Mạt ngẫm nghĩ: “Đạt thỏa thuận miệng, vấn đề không lớn.”

Tùng Dung cười: “Thế thì tốt rồi, nhìn không ra cô cũng có bản lĩnh đấy chứ.”

Hai người nói thêm một hai câu rồi cúp máy. Tô Mạt nghi hoặc trong lòng, không biết Tùng Dung giải quyết thế nào. Bác sỹ ngồi bên cạnh đang xử lý vết thương trên trán cô, nhắc nhở cô không được động đậy, Tô Mạt đành phải nằm im. Vừa khâu xong, điện thoại lại đổ chuông. Tùng Dung cho biết: “Cô hãy chuẩn bị tâm lý, tôi đoán người ở tổng công ty đều biết chuyện của cô cả rồi.”

Tô Mạt vội hỏi chị ta nói điều gì, với những ai. Tùng Dung chỉ đáp: “Tóm lại, tôi đã xin nghỉ giúp cô. Tôi gọi cho nơi này nơi kia mấy cuộc điện thoại. Cô không cần cám ơn tôi, tôi biết rõ hoàn cảnh của cô bây giờ. Tôi cảm thấy con người cô không tồi nên mới giúp cô. Ở nhà dựa vào cha mẹ, ra đường dựa vào bạn bè.”

Tô Mạt nói: “Sao chị biết mấy cuộc điện thoại chị vừa gọi là giúp tôi? Chị có biết quan hệ giữa bọn họ phức tạp đến mức nào? Lão Triệu thân thiết với Vương Cư An, còn chủ nhiệm Phó lại là người của Vương Á Nam, tôi chỉ là hạt cát sinh tồn ở giữa. Bất cứ người nào chỉ hơi phiền lòng, đều có thể nhẹ nhàng thổi bay tôi ra ngoài. Bây giờ chị tham dự vào làm gì chứ?”

Tùng Dung cười cười: “Cô cũng không ngốc nghếch, tìm hiểu kỹ thật đấy. Một khi tôi đã trộn lẫn nồi nước, kiểu gì cũng có người giúp cô ra mặt. Cô yên tâm đi, đến lúc đó chỉ cần xem cô đứng về phe nào.”

Tô Mạt cúp điện thoại, ngẫm nghĩ một hồi. Cuối cùng, cô vẫn gọi điện cho Phó Lệ Lợi. Biểu hiện của Phó Lệ Lợi rất bình thường, chị ta nói: “Vừa rồi người của bệnh viện gọi tới bảo cô đang làm phẫu thuật. Vậy đi, cô hãy nghỉ ngơi tử tế, đừng bận tâm đến công việc, hoan nghênh cô sớm ngày trở lại cương vị công tác.”

Tô Mạt nghĩ thầm: “Còn làm phẫu thuật nữa, bà Tùng Dung bịa ác quá.”

Nghĩ thì nghĩ vậy, cô vẫn phối hợp, nói với Phó Lệ Lợi xin nghỉ một tuần. Trong thời gian đó, Lão Triệu bảo người đến thăm Tô Mạt, cho biết vụ hợp đồng ký kết thành công. Còn người của văn phòng tổng giám đốc không thấy bóng dáng.

Đợi vết thương lành lại, Tô Mạt đi bệnh viện thay băng lần cuối. Cô y tá dùng băng dính dán miếng gạc trên trán cô. Miếng gạc hơi to, trông có vẻ long trọng. Tô Mạt mua một giỏ hoa quả và sản phẩm bổ dưỡng cầm sang nhà ông bà hàng xóm mới đi công ty trả phép.

Các đồng nghiệp ở công ty vẫn như thường lệ. Cùng lắm họ chỉ liếc qua trán cô mà thôi.

Phó Lệ Lợi quan tâm hỏi han Tô Mạt vài câu, rồi bảo cô giúp sắp xếp hồ sơ. Cho đến khi gần hết giờ làm, Tô Mạt mới giải quyết xong công việc trong tay. Tối nay có buổi học tiếng Anh thương mại, Tô Mạt định ra về, điện thoại bàn bỗng đổ chuông. Phó Lệ Lợi thông báo cô đi văn phòng chủ tịch, cuối cùng còn dặn một câu: “Tiểu Tô, tôi không nhìn nhầm người, cô là một nhân tài, sau này chúng ta hợp tác vui vẻ.”

Tô Mạt vội nói mấy lời khách sáo. Tâm trạng cô vốn thấp thỏm từ sáng đến giờ, nghe những lời này mới yên tâm phần nào. Cô ngồi im lặng vài phút mới đứng dậy đi gặp Vương Á Nam.

Cửa văn phòng chủ tịch khép hờ, Tô Mạt gõ cửa, chờ bên trong có người lên tiếng, cô mới đẩy cửa đi vào. Vương Á Nam đang ngồi sau bàn làm việc cỡ lớn xem tài liệu. Nếu Tô Mạt không đoán nhầm, đó chính là sơ yếu lý lịch của cô. Trên ghế sofa ở bên cạnh còn có một người, Vương Cư An đang tựa vào thành ghế đọc báo. Nhìn thấy anh, Tô Mạt bất chợt có dự cảm chẳng lành, trong lòng lại nơm nớp bất an.

Tô Mạt đứng yên, Vương Á Nam ngẩng đầu nhìn cô, mỉm cười chỉ tay vào chiếc ghế: “Ngồi đi.” Bà hỏi: “Vết thương đã đỡ chưa?”

“Đỡ nhiều rồi, hôm nay tôi thay băng lần cuối.”

Vương Á Nam nhìn cô bằng ánh mắt hiền hòa: “Thế thì tốt.” Bà đột nhiên thở dài: “Nếu không gặp cô nữa, tôi thật sự không biết ăn nói với mọi người thế nào.” Nói xong, bà cười mấy tiếng, lại quay sang cháu trai: “Nếu cô gái này không làm việc ở công ty chúng ta, trong tương lại liệu còn có nhân viên nào dám bán mạng cho An Thịnh? Bất kể là thật hay giả, ít nhất cũng cần tạo dựng một tấm gương điển hình.”

Vương Cư An cười cười, ngẩng đầu liếc Tô Mạt một cái.

Tô Mạt ngồi nghiêm chỉnh xuống ghế, lại nghe đối phương hỏi: “Tô tiểu thư, cô hãy nói xem, cô có yêu cầu gì với công ty chúng tôi?” Tô Mạt không ngờ Vương Á Nam hỏi câu đó, cô bất giác ngẩn người. Vương Á Nam thổi lá trà trong cốc: “Không hề gì, cô cứ phát biểu thẳng ra đi.”

Tô Mạt nghĩ thầm, nếu tôi nói muốn lấy lại nhà xưởng của cậu tôi, liệu bà có đồng ý không? Cô mở miệng: “Tôi muốn chuyển sang bộ phận tiêu thụ, ngoài ra tôi không có yêu cầu nào khác.”

Lần này, Vương Á Nam hơi ngạc nhiên, bà hỏi tiếp: “Cô có thể nói lý do không?”

Tô Mạt đã sớm có sự chuẩn bị nên trả lời trôi chảy: “Trước đây tôi từng làm công việc tiêu thụ nên có kinh nghiệm nhất định. Ngoài ra nghề này tương đối có tính thử thách, có thể rèn luyện con người. Hơn nữa…mức lương cũng cao hơn vị trí khác.” Nói đi nói lại, lý do cuối cùng mới là quan trọng.

Vương Á Nam gật đầu, lại nói với cháu trai: “Cô gái này quả là thật thà, nghĩ sao nói vậy.”

Vương Cư An buông tờ báo, nhìn Tô Mạt chằm chằm.

Vương Á Nam hỏi một câu không mặn không nhạt: “Gia cảnh của Tô tiểu thư khó khăn hay sao? Bởi một người khi đi tìm việc thường ngại động chạm đến mức lương và không nói thật lòng.”

Thêm Bình Luận